Chiếc xe đừng lại trước cửa đài truyền hình, Đào Anh Thy vừa định xuống xe thì nghe thấy giọng nói trầm thấp uy hiếp của Tư Hải Minh: “Cô cảm thấy quán bar nào tốt?” “„.?” Đào Anh Thy ngơ ngác, anh có ý gì? “Quán bar mà anh đi đó cũng khá tốt”
Câu trả lời này của Đào Anh Thy có chút ý muốn nịnh nọt, dù gì thì trong một chốc một lát cô cũng không hiểu được Tư Hải Minh hỏi chuyện này làm gì.
“Lần sau có thể đến bên đó.” Đào Anh Thy ngạc nhiên: “Được…
Sau khi xuống xe thì thầm nghĩ trong lòng, tôi không có thèm đi đâu! Đùa gì vậy chứ? Chỉ phí ở đó cứ phải ở mức trăm triệu trở lên, nước sôi để nguội thôi mà cũng mấy trăm ngàn! Túi tiền của cô hoảng sợ lắm! Tập đoàn Vương Tân, phòng làm việc của thư kí cấp cao. Chương Vĩ đang làm việc.
Chuông điện thoại vang lên.
Một tay cầm tài liệu nhìn chăm chú, một tay lấy điện thoại qua nghe, không nhìn thử ai gọi đến: “Alo?” “Đưa cho tôi số tài khoản, chuyển mười lăm nghìn tỷ trả lại cho Tư Hải Minh”
Ánh mắt đang nhìn chằm vào đống tài liệu của Chương Vĩ chuyển đi chỗ khác, anh ta nghe ra giọng nói của Liêu Ninh, cũng chỉ có bà ta mới lấy mười lăm nghìn tỷ của ngài Hải Minh.
“Tại sao? Số tiên này đã là của bà rồi” Giọng nói điềm tĩnh của Chương Vĩ vang lên.
Dù gì anh ta cũng biết rõ Liêu Ninh là người rất tham lam.
Tiền đã ôm vào rồi mà còn chủ động đưa ra, anh ta thật sự không thể tin được.
“Không vì sao cả, tôi chỉ không muốn mọi chuyện lại làm đến bể tắc thế này thôi, dù như thế nào thì Tư Hải Minh cũng là con trai của Tư Lệnh Sơn”
Lý do thế này, Chương Vĩ cảm thấy độ đáng tin vô cùng thấp: “Không còn lý do nào khác nữa sao?” “Không có” “Bà đã bị người ta uy hiếp sao? Không sao, hoặc là bà có thể nói cho tôi nghe thử. Dù gì ngài Hải Minh đối với vụ giao dịch mười lầm nghìn tỷ cũng rất hài lòng”
Chương Vĩ ngừng một lúc, hỏi: “Có liên quan đến Đào Anh Thy à?” “Không liên quan gì đến nó. Một mặt là vì Tư Lệnh Sơn, một mặt khác là vì suy nghĩ cho sáu đứa cháu ngoại của tôi, nghĩ tới nghĩ lui, tôi cũng không thể làm quá đáng như vậy” Chương Vĩ nói: “Được thôi, số tài khoán tôi sẽ gửi cho bà” Sau khi cúp điện thoại, Chương Vĩ gửi số tài khoản cho Liêu Ninh.
Không lâu sau đó, mười lăm nghìn tỷ đã được chuyển vào trong tài khoản.
Chương Vĩ không hiểu, kiểu người tham lam như Liêu Ninh mà cũng quan tâm đến sáu đứa nhỏ và Tư Lệnh Sơn sao? Nếu như là quan tâm thật thì tại sao ban đầu lại làm ra hành động như thế? Chương Vĩ đứng lên, đi đến phòng làm việc của Tư Hải Minh.
Đem sự việc báo cáo lại với Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh cũng cảm thấy không hợp logic, cả người đều rơi vào trầm tư.
“Bà ta có nhắc đến Đào Anh Thy không?”
Chương Vĩ nói: “Không có. Tôi còn cố ý hỏi có liên quan gì đến Đào Anh Thy không, Liêu Ninh nói hoàn toàn không có liên quan. Không ngờ, còn chưa đợi chúng ta ra tay thì bà ta đã chủ động trả tiền trở lại, thế này không giống với phong cách của bà ta. Thật sự là đổi tính rồi sao?” “Không thể có chuyện đó.” Ánh mắt đại bàng của Tư Hải Minh như phát ra ánh sáng sắc bén.
Chiếc ghế dựa màu đen quay đi, Tư Hải Minh ngồi trong tư thế nghiêng người, hai chân bắt chéo nhau, khí thế sâu lằng, ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng đặt trên mặt đất bên ngoài cửa số.
Chương Vĩ cảm thấy, đừng nói đến ngài Hải Minh, anh ta cũng cảm thấy điều đó là không thế.
Những sự tích vẻ vang của Liêu Ninh vẫn còn nắm trong tay anh ta đây! Tư Hải Minh trầm lặng trong chốc lát bỗng nhiên lên tiếng: “Gần đây có những động tĩnh gì.”
Chương Vĩ đã hiểu ra: “Liêu Ninh lại đi khách sạn với Tư Triều Vũ, là ngay tối hôm qua, lẽ nào là bởi vì Tư Triều Vũ? Chuyện này cũng không hợp với logic… nhưng mà, tối qua đã thuê phòng, hôm nay trả lại mười lăm nghìn tỷ, xem ra hình như cũng có chút liên quan với nhau.
“Tra camera rồi sao?” “Không có, là người theo dõi báo lên như vậy.”
Tư Hải Minh quay mặt lại, ánh mất thâm sâu sắc bén của chim ưng: “Đi tra camera của tối đó.” “Vâng” Chương Vĩ lấy máy tính ra bắt đầu hack vào hệ thống camera của quán bar, xuất ra đoạn video của tối hôm qua trong quán bar.
Vừa nhìn thì đã thấy bóng đáng của Liêu Ninh và Tư Triều Vũ bước vào quán bar.