Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Chương Vĩ bị súng ngăn lại, nhìn thấy Đế Hạo Thiên xuất hiện thì đã biết lớn chuyện rồi.

Tạm thời anh ta vẫn chưa nghĩ ra chuyện bị bại lộ như thế nào, thì đã bị đẩy vào trong lâu đài như một tên tội phạm chờ tử hình, đối mặt với sự đáng sợ của anh em sinh ba nhà họ Đế, Tần Hành Chi cũng ở đây, ngay cả người tài xế lái xe duy nhất cũng bị bắt đến đây.

Chương Vĩ không kiêu ngạo không siểm nịnh chào hỏi: “Chào ông chủ Tần”

“..” Tần Hành Chi siết chặt năm đấm, kiếm chế không đấm vào gương mặt kia.

Đế Bắc Lâm bước lên phía trước, đánh giá Chương Vĩ: “Lá gan cũng không nhỏ, muốn biết mình sẽ chết như thế nào không?”

Chương Vĩ khẽ gật đầu với ba người đàn ông nhà họ Để, cung kính đến tột cùng: “Tôi là trợ lý của anh Hải Minh, tên Chương Vĩ. Có thể nhìn thấy ba chúa tể của khu vực Đông Nam Á là vinh hạnh của kẻ hèn này. Tôi muốn sống”


Cũng không có gì hay mà giấu giếm, bởi vì vào thời điểm ở trước mặt người thông minh như thế này mà đi nói dối chính là hành vi dư thừa và ngu xuẩn nhất.

Chương Vĩ nhìn về phía người đàn ông duy nhất chưa từng nói câu nào với anh ta, chỉ nhìn vào ánh mắt và khí thể, anh ta lập tức nhận ra đó là cậu cả Đế Hoàng Minh của nhà họ Đế.

Chỉ đơn độc ngồi ở đó, một ánh mắt cũng có thể khiến cho người ta hồn phi phách tán.

“Anh nói, đợi đến khi Tư Hải Minh nhìn thấy anh, thì anh vẫn còn hoàn chỉnh hay chỉ còn là một bộ xương?” Đế Bắc Lâm hỏi.

Chương Vĩ hoàn hồn, da đầu tê hết cả lên: “Xin khoan dung… Ưm.”

Chương Vĩ bị đấm vào bụng một cái, Chương Vĩ có cảm giác bữa cơm tối hôm qua trong dạ dày đều bị đánh đến cuộn trào, cả người không còn sức lực nằm xuống, phun ra một ngụm nước chua.

Quá độc ác rồi.

“Ưm..” Đế Anh Thy say rượu ngủ trưa xong vừa thoải mái vừa thỏa mãn.



Mở cặp mắt mê man ra, con ngươi mang theo hơi nước sửng sốt trước một cái, mới nhớ ra mình đang ở trên du thuyên của Tần Hành Chi, còn ở chung với người đàn ông kia.

Nghĩ đến cái gì đó, Đế Anh Thy kinh ngạc hô lên, vội vàng kéo chăn ra nhìn thân thể của mình.

Quần áo vẫn còn mặc đàng hoàng, cơ thể cũng không có thấy lạ chỗ nào.

Đế Anh Thy thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều quá rồi, xem ra người đàn ông kia vẫn còn là quân tử. Nhưng rõ ràng ánh mắt của anh lại như muốn làm gì đó.

Đế Anh Thy đi vào khoang thuyền, người đang ngồi thưởng thức rượu ở trước quây bar khiến cô có chút sững sờ. Chỉ là tư thể ngồi nghiêng người cực kỳ đơn giản, một bên chân dài tùy ý mở rộng ra, chân dài còn lại giẫm lên chỗ kê chân dưới ghế, khuỷu tay chống lên quầy bar, trên tay câm ly rượu. Phác họa nên một hình ảnh vừa sâu lắng vừa gợi cảm.

Tư Hải Minh quay mặt lại, mắt đen sáng rực nhìn chăm chăm vào con ngươi trong trẻo kia, khóe môi nhếch lên: “Ngủ có ngon giấc không?”

Đế Anh Thy đi lên phía trước, ngồi xuống một cái ghế chân cao: “Anh vẫn luôn ngồi ở đây sao?”

“Ừ” Mắt đen thật sâu của Tư Hải Minh nhìn chằm chăm vào cô.

Đế Anh Thy mấp máy môi, đây cũng là một người quân tử như Tân Hành Chi. Mà cũng không đúng, cho dù nhìn ánh mắt hay hành vi của người này đều không giống quân tử, nhưng sau khi cô ngủ lại không có làm gì, thật đúng là khiến cho người ta không hiểu được.

“Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết tên của anh, anh không định giới thiệu một chút sao?” Đế Anh Thy hỏi.

Tư Hải Minh vừa muốn mở miệng, điện thoại di động màu đen đặt trên quầy bar lại vang lên.

Cầm điện thoại di động lên, nhìn số điện thoại hiển thị trên đó, Tư Hải Minh không khỏi nhìn qua Đế Anh Thy một chút.

Đế Anh Thy ở đối diện quầy bar, vuốt cái ly trống không trước mặt.

Cuộc gọi đến chính là số điện thoại của Đế Anh Thy, Đế Anh Thy không mang theo điện thoại di động, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.



Bị phát hiện rồi.

Tư Hải Minh không có tránh đi mà trực tiếp bắt máy ở trước mặt Đế Anh Thy, giống như đây chỉ là một cuộc gọi làm ăn bình thường.

“Alo”

“Chơi vui không?” Giọng nói lạnh lẽo đến rợn người truyền đến.

“Xin thứ lỗi.”

“Lập tức đến đây, một mình” Nói xong, cúp điện thoại.

Tư Hải Minh đặt điện thoại di động qua một bên.

Đế Anh Thy hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Xảy ra chút chuyện, phải trở về một chuyến”

Tư Hải Minh nói.


Đế Anh Thy nhìn sắc trời phía bên ngoài cửa sổ: “Ừm, tôi cũng muốn trở về, các anh trai của tôi sắp về rồi.”


Trong lúc cô đang nói, bóng đen trước mặt di chuyển đến gần, bao phủ cô lại, ánh mắt gần trong gang tấc càng ép bức người ta hơn.


Đế Anh Thy gần như không còn hô hấp, tim đập như đánh trống, cả người cứng đờ, giọng nói yếu ớt: “Anh làm gì đó?”


“Không muốn trở về, chỉ muốn có hai chúng †a trên biển như thế này thôi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK