Cửa phòng đã đóng lại rồi mà sáu đứa nhóc vẫn bám chặt hai tay trên cửa không chịu đi.
“Mẹ ơi..” Sáu đứa nhóc mếu máo một cách đáng thương.
Bữa tối.
Tư Hải Minh ngồi trước bàn ăn. Anh không có vẻ gì là tức giận nhưng trông lại rất nghiêm, một bộ dạng khiến người khác phải e sợ.
Vẻ mặt nhẫn nhịn của anh trông đến là khó coi.
Thế nhưng tất cả những điều này vẫn không có chút tác dụng gì với sáu đứa nhóc.
“Mau ra đây, Bảo Nam, Bảo Vỹ, Bảo Long, Bảo My, Bảo Hân, Bảo An?” Dì Hà và quản gia Bào Điền mỗi người một bên dỗ sáu đứa nhóc đang chui dưới gầm bàn.
Sáu đứa nhóc kiên quyết không nghe, mấy thân hình nhỏ bé túm tụm lại với nhau, gương mặt vô cùng buồn bã.
Quản gia Bào Điển đã lấy đủ mọi thứ ra để dụ dỗ nào là sô cô la, nào là kem, nào là bánh gato, đồ chơi nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.
Chúng chỉ muốn mẹ thôi!
Không được gặp mẹ thì nhất quyết không ra! Đào Anh Thy chưa chợp mắt được bao lâu đã tỉnh lại.
Cô nằm trên giường mãi thấy khó chịu nên phải dậy. Cô thấy mình đã khỏe lại tương đối.
Một lúc sau, cô đi ra ban công, trời đã ngả tối.
Biệt thự Minh Uyển lấp lánh ánh đèn. Đào Anh Thy phóng tầm mắt ra xa, cô lặng người không hiểu thứ cô nhìn thấy đằng kia là gì.
Tiếng gõ cửa vang lên, dì Hà bước vào nói: “Sao lại ra khỏi giường rồi?
Cô đã khỏe chưa?”
“Dì Hà, đó là gì thế?” Đào Anh Thy chỉ về phía đó rồi hỏi.
“Ồ, đó là sân chơi mà ngài Lệnh Sơn xây cho bọn trẻ, vẫn chưa xong đâu!
Nghe nói phải mấy trăm triệu!”
“.” Ôi trời ơi…Đào Anh Thy cảm thấy kinh ngạc.
“Cô đói rồi hả? Để tôi lấy đồ ăn cho cô. Cô phải ăn vào, ít nhiều cũng phải ăn một chút.” Dì Hà không để cô tự quyết nữa, không ăn thì lấy đâu ra sức.
“Ừm, sáu đứa nhóc ăn chưa?”
Dì Hà nói: “Mấy đứa nó không vui vì bị lôi ra ngoài. Lúc ăn cơm đứa nào đứa nấy đều chui dưới gầm bàn, tôi và quản gia dỗ thế nào cũng không xong. Cuối cùng vẫn phải để cậu chủ bắt ra rồi lúc đấy mới ngoan ngoãn ăn cơm”.
“Bình thường Tư Hải Minh cũng xách mấy đứa nhóc như thế à?” Đào Anh Thy chau mày ra vẻ không hiểu.
“Kể cả cậu ta như thế nhưng dù gì cũng là con của cậu ta, cậu ta không đối xử tệ đâu. Cô yên tâm đi!”
Đương nhiên Đào Anh Thy biết Tư Hải Minh sẽ không đánh bọn trẻ hay gì cả, chỉ là cô bỗng nghĩ tới sức lực của Tư Hải Minh, anh khỏe lắm.
Chắc anh không dùng cái sức đấy với cô và bọn trẻ đấy chứ?
Tuyệt đối không được đâu!
Đào Anh Thy ngủ một giấc dậy toát cả mồ hôi, ăn cơm xong thì thấy cơ thể trì trệ vô cùng.
“Dì Hà, tôi muốn đi tắm”.
“Cô vừa mới hạ sốt thôi, chưa thể tắm được”.
Tất nhiên là Đào Anh Thy biết mình không thể tắm nhưng thực sự là cô
khó chịu lắm rồi.
Cứ thế này tối cô không ngủ được mất.
“Thôi, tôi đi vào lau qua người một chút!” Đào Anh Thy đứng dậy.
“Để tôi đi lấy đồ ngủ cho cô”.
“Không cần đâu, tôi tự làm được, có từ đây ra kia ấy mà.” Đào Anh Thy đã khỏe lên nhiều rồi, cô không yếu đuối đến thế.
Cô lấy đồ ngủ xong thì vào phòng tắm, cởi đồ trên người xuống rồi lấy khăn tắm nhúng nước ấm lau người.
Cô đang lau thì cửa phòng tắm bỗng mở cái “xoạch” khiến cô giật cả mình.
Cô quay lại thấy Tư Hải Minh ngang nhiên đi vào như không có chuyện gì xảy ra thì vội vàng vớ lấy bộ đồ ngủ bên cạnh mặc lên người nói: “Anh không thể gõ cửa trước khi vào được à?”
“Trên người cô còn chỗ nào mà tôi chưa thấy à?”
Đào Anh Thy mặt biến sắc, nhẫn nhịn không thèm nói gì nữa.
Khi cô quay lại thì chỉ trong phút chốc Tư Hải Minh đã đi tới trước mặt cô, đưa mu bàn tay lên trán cô.
Đào Anh Thy giật mình đơ cả người.
Bàn tay anh đặt lên trán cô, cảm giác mát lạnh từ da thịt anh dần dần len lỏi ngấm vào da thịt cô khiến cô trong thoáng chốc không thể nghĩ ngợi được gì nữa.
Tầm mắt cô đúng ngang với chiếc cúc áo đen trên ngực Tư Hải Minh.
Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh khẽ dao động. Tay anh vẫn đặt trên trán cô nhưng ánh mắt thì bắt đầu trượt xuống, từ gương mặt cô chuyển dần về chiếc cổ trắng nõn.
Phần da thịt nơi cổ áo xộc xệch vì mặc đồ trong sự vội vã của cô lộ ra vết tích không thể che giấu được còn sót lại sau cuộc ân ái.