Trước đây còn thấy nó là em trai của mình, giờ thì không.
Nhưng mà trẻ con vô tội, nó có biết cái gì đâu…
“Tư Thái Lâm, em chạy tới đây như vậy người nhà sẽ lo lắng đó.” Đào Anh Thy nói.
“Nhưng mà lâu rồi chị không có tới thăm em!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Thái Lâm phiếm hồng, bên trong vẻ ngoài lạnh trong nóng lại mang theo một chút tủi thân.
“Chị bận làm việc mà. Đào Anh Thy chỉ có lý do này.
“Ừm, công việc của mẹ cháu rất bận!” Bảo Vỹ nói đỡ cho mẹ, an ủi Tư Thái Lâm.
Đào Anh Thy nhìn sáu đứa nhỏ trước mặt mình, khóe miệng cong lên, ngập trong ánh mắt đều là hạnh phúc và thỏa mãn, cô không so đo những chuyện khác.
Nhưng sáu đứa và Tư Thái Lâm trốn khỏi trường như vậy thì trường học sẽ thông báo cho Tư Hải Minh.
Đến lúc đó Tư Hải Minh chắc chắn sẽ đến đài truyền hình rước sáu đứa nhỏ đi.
Cho nên bây giờ cô phải tranh thủ thời gian ở cùng với sáu đứa.
Điện thoại di động trên người reo lên.
Đào Anh Thy lấy ra xem, là giám đốc, nhấn nghe “Giám đốc…
“Tôi nghe nói là nhóm sinh sáu khi trước đã tới đài truyền hình rồi hả? Là cô gọi chúng tới à?” Giám đốc hỏi.
“Là người nhà của tụi nó dẫn tới, nhưng bây giờ người nhà tạm thời đi rồi cho nên tôi tới để trông tụi nó” “Tôi hiểu! Dù sao thì chúng ta cũng còn mùa 3 phải quay, nếu có sự xuất hiện của mấy đứa nhỏ sinh sáu thì mùa này sẽ ổn!” Giám đốc rất vui vẻ: “Đào Anh Thy, cô thông minh lắm!” Đào Anh Thy cười gượng, sợ là phải để giám đốc thất vọng rồi, cô không thể nào để sáu đứa nhỏ lên TV được.
Đừng nói là cô, đến Tư Hải Minh cũng sẽ không đồng ý đâu! Tất nhiên, giám đốc mà biết sáu đứa nhỏ là con của Tư Hải Minh thì cũng không dám đưa ra yêu cầu như vậy.
“Cô dỗ tụi nó cho tốt vào, sau đó trao đổi với phụ huynh, thù lao cũng dễ thương lượng, biết chưa?” Giám đốc hỏi.
“…Được, tôi biết rồi” Đào Anh Thy nói cho có lệ, đến lúc đó mới tìm cớ để từ chối cũng được.
Đào Anh Thy ở phòng nghỉ để đợi cùng bọn trẻ, lúc đầu định đi lấy chút thức ăn cho chúng nhưng sáu đứa nhỏ cứ bám trên người cô, kiểu gì cũng không buông ra.
Giống như là sợ cô đi ra ngoài rồi thì sẽ không quay lại nữa.
Đào Anh Thy dứt khoát không đi lấy đồ ăn nữa, sáu đứa không thể rời khỏi cô, cô cũng không thể rời khỏi sáu đứa nhỏ.
Ở lại phòng nghỉ cùng với bọn trẻ, cô trân trọng từng giây trôi qua.
Vì đợi qua một lát nữa, không biết khi nào mới có được lần sau…
Vào lúc Đào Anh Thy đang chơi với bọn trẻ thì cửa phòng nghỉ vội vàng bị đẩy ra, Tư Hải Minh chợt xuất hiện ngay trước mắt, thân hình cao lớn mang theo một khí thế không giống đang giận dữ nhưng lại nặng nề bức người.
Trái tim Đào Anh Thy run lên, căng thẳng, thời gian trôi qua nhanh như vậy sao? Không biết trôi qua bao lâu…
Đồng hồ treo trên tường đã điểm 5 giờ.
Vậy mà cô đã ở bên cạnh bảy đứa nhỏ hết 3 tiếng! Ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Tư Hải Minh thì cũng là hợp tình hợp lí.
Ngược lại là anh còn tới muộn hơn so với tưởng tượng của mình.
Vốn dĩ cô gặp sáu đứa nhỏ là đi ngược lại với mệnh lệnh của anh, khó mà đoán được người đàn ông này có sẽ trở nên dữ tợn hay không…
Lúc Đào Anh Thy còn chưa động đậy gì, Bảo Hân đã nhanh trí chạy tới trước mặt Tư Hải Minh, hai cánh tay nhỏ xinh giơ lên: “Ba ơi, ôm ôm “Sao lại muốn ôm?” Ngoài miệng Tư Hải Minh nói vậy nhưng cơ thể lại hành động khác, ôm cô bé lên, bồng trên tay.
Một cục bé xíu.
Bảo Hân vùi ở trong ngực của ba, ánh mắt kích động nhìn về phía Đào Anh Thy: “Đấy mẹ, mẹ thấy cha dịu dàng chưa nè!” … Đào Anh Thy sững sờ, ánh mắt sắc bén thâm trầm của Tư Hải Minh nhìn qua khiến đôi mắt của cô lóe sáng.
Hành vi và lời nói của Bảo Hân thật giống như Đào Anh Thy và sáu đứa nhỏ đã bàn bạc lên kế hoạch gì đó trước khi Tư Hải Minh tới.
Mặc dù không nên nhưng thấy bộ dạng của Bảo Hân cố gắng như vậy, Đào Anh Thy cũng không đành lòng phá hỏng.