Ngay lúc môi mỏng chỉ còn cách cái miệng nhỏ một milimet.
“Không muốn”
Đế Anh Thy cuống quít rời khỏi người anh, quay người muốn bỏ chạy, nhưng mà vừa mới đi được một bước, eo thon đã bị ôm lấy: “A…”
Tư Hải Minh vây chặt eo của cô lại, ôm vào trong lòng: “Thy, đừng đi”
“Ưm..”
Đế Anh Thy ngã vào trong lồng ngực rằn chắc, toàn bộ cơ thể bị anh bọc lấy: “Anh là aï? Thả tôi ra. Anh nhận lầm người rồi”
Tư Hải Minh không kiềm chế được cảm xúc khiến cho hơi thở hồng hộc, cưỡng ép nắm lấy mặt của cô đối diện với anh, khàn giọng lên tiếng: “Anh không có nhận lầm, là em”
“Nhưng mà tôi không quen biết anh” Đế Anh Thy không ngờ đảo Trân Châu cực kỳ an toàn mà mình lớn lên từ nhỏ đến giờ lại có một nhân vật nguy hiểm như vậy.
Đảo Trân Châu là nhà của cô, không có nơi nào an toàn hơn so với nhà.
Mắt đen của Tư Hải Minh rung động mà nhìn cô, cô gái ở gần trong gang tấc, đang nhìn anh bằng một loại ánh mắt vừa khiếp sợ vừa xa lạ. Loại xa lạ đó không phải là giả vờ, thật sự giống như cô chưa bao giờ gặp anh.
Không thể nào, gương mặt giống nhau như đúc, giọng nói giống nhau như đúc, vì sao lại không phải là cô?
Làm sao không phải là người mà anh ngày nhớ đêm mong đến phát điên được.
Tay đang ôm lấy Đế Anh Thy lại run run, đáy lòng không khống chế được xuất hiện sự sợ hãi.
“Anh… Anh làm tôi đau” Đế Anh Thy nhíu mày, vùng vẫy.
Tư Hải Minh theo bản năng buông lỏng ra.
“Anh thật sự nhận lầm người rồi, tôi không có quen biết anh”
Đế Anh Thy xoay người rời đi, một giây sau đột nhiên nhìn thấy trời đất quay cuồng, cả người ngã xuống đất: “A”
Không đau, trái lại có ảo giác như được người đàn ông nhấn lên một cái giường êm ái.
“Anh.”
Mặt của Đế Anh Thy đỏ lên, kinh ngạc trừng mất nhìn người đàn ông đang cúi xuống. Bóng đen của người đàn ông mạnh mẽ che lấp cả ánh sáng của bầu trời phía trên: “Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi có ba người anh trai, nếu anh dám động vào tôi, các anh trai của tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu Đế Anh Thy ở dưới thân hình mạnh mẽ của Tư Hải Minh lại càng tôn lên vẻ yếu đuối không chịu nổi.
“Anh sẽ không nhận lầm người” Tư Hải Minh như không nghe thấy lời uy hiếp của Đế Anh Thy, đưa tay nhấc váy Đế Anh Thy lên, váy bị thô bạo đấy lên tận thất lưng, lộ ra cặp đùi trắng nõn xinh đẹp, và cả bụng dưới bằng phẳng trơn bóng.
*.” Đế Anh Thy bị động tác như thế này làm cho hoảng sợ đến quên phản ứng lại Mắt đen của Tư Hải Minh như bị bụng dưới trơn bóng kia làm chấn động, lập tức ửng đỏ. Duỗi tay ra vuốt ve, muốn tìm cái vết sẹo khi sinh con kia. Nhưng mà không sờ được.
“Không thể nào”
Tư Hải Minh giật mình ở đó, thần kinh sắp rối loạn lên: “Sao lại không có?”
“Anh tránh ra” Đế Anh Thy bừng tỉnh, kéo váy xuống lại, lộn nhào bò ra từ dưới người anh, xách váy chạy trối chết.
Lúc Tư Hải Minh đứng lên, đã không còn nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia.
Cứ như cô chưa từng xuất hiện vậy, vừa rồi chỉ là do bản thân nhung nhớ quá độ nên nắm mơ.
Tư Hải Minh nhìn tay của mình, cảm xúc đó chân thật đến như vậy.
Cô đã xuất hiện, vì sao trên bụng của cô không có vết sẹo để lại khi sinh con? Ngay cả cái hình xăm kia cũng không có. Thật sự không phải Thy của anh sao?
Anh thật sự nhận lầm người rồi.
Tư Hải Minh từ trong vườn nho đi ra ngoài, nhìn thấy ngoài cửa tòa nhà có hai người, một người là Chương Vĩ. Lúc nhìn thấy mặt của người đàn ông còn lại, mắt đen không khỏi co rút híp lại.
Chương Vĩ đang bàn bạc vài lời với Tân Hành Chỉ thì nhìn thấy Tư Hải Minh đột nhiên xuất hiện, vội vàng đứng dậy, vừa muốn mở miệng, mắt đen lạnh lùng của Tư Hải Minh đã quét đến.