Đào Anh Thy bước ra khỏi phòng thu âm, sống lưng đau nhức, rốt cuộc thì di chứng của việc bị Tư Hải Minh hành hạ không thể biến mất nhanh như vậy được.
Điện thoại rung lên.
Cô nhìn thoáng qua, bắt máy: "Ở đâu ạ?”
Đào Anh Thy bước ra khỏi đài truyền hình, nhìn thầy xe của Liêu Ninh đang đậu ở đằng xa.
Cô bước tới, Liêu Ninh hạ cửa kính xe xuống: “Lên xe đi” Sắc mặt bà ta không tốt lắm.
Sau khi lên xe, Đào Anh Thy nói: “Con không có thời gian đi đến chỗ khác đâu. Gân đây đài truyền hình rất bận, con còn phải tăng ca vào buổi tối, có chuyện gì thì mẹ nói luôn ở đây đi! Con biết mẹ định nói với con chuyện gì rồi, chuyện này là ân oán giữa Tư Hải Minh và nhà họ Tư, mẹ nói chuyện với con cũng vô dụng thôi”
“Cho dù là ân oán, thì sau bao nhiêu năm như vậy rồi, cũng lên cho qua thôi có phải không? Con người Tư Hải Minh thật độc ác! Tự mình thu mua lại công ty của ba nó, nó không thể coi như không quen biết bọn mẹ như vậy được, đúng chứ?" Thái độ của Liêu Ninh có chút thay đối, nắm lấy tay Đào Anh Thy: “Anh Thy, mẹ biết bây giờ con rất thân với Tư Hải Minh, con hãy giúp mẹ nói vài câu hữu ích với cậu ta với, được không con?”
“Con không có cách nào để nói giúp được cả. Dù sao chuyện này cũng là tấn công của anh thêm một lần nữa! chuyện của bản thân mẹ và bọn họ, nên tự mình giải quyết thì hơn!”
“Giải quyết như thế nào đây? Con nhìn thấy nhà họ Tư rồi đấy! Ba ngày, chỉ ba ngày, nó đã bị Tư Hải Minh nuốt chứng! Với thú đoạn tàn nhắn và quyền thế của Tư Hải Minh, nhà họ Tư làm sao có thể chống lại được? Mẹ không muốn nhà họ Tư Hãy trở thành gia đình họ Từ thứ hai đầu! Anh Thy, coi như mẹ cầu xin con. Con thứ nghĩ xem, nếu tài sản của nhà họ Tư bị Tư Hải Minh cướp mất, thì sau này nhà họ Tư sẽ không có ngày nào được yên cả! Mẹ thì sao cũng được, nhưng Tư Thái Lâm là em trai con, ngươi muốn nhìn thấy Thái Lâm bị người khác coi thường sao?” Liêu Ninh cố gắng thuyết phục.
"Một người có xứng đáng được người khác coi trọng hay không phải là vì có bao nhiêu tiền” Đào Anh Thy nói, rồi cô lấy ra một tấm thẻ mà trước đây Liêu Ninh đã đưa cho cô: “Con biết rằng một khi Tư Hải Minh đã muốn thứ gì đó, anh ấy nhất định sẽ lấy được. Con chưa từng dùng đến tiền ở trong tấm thẻ này, mẹ lấy lại đi! Cho dù công †y của nhà họ Tư không còn nữa thì người vẫn sẽ phải tồn tại, phải hy vọng mà”
Liêu Ninh đấy tẩm thẻ ra: "Làm sao mẹ có thể lấy lại tấm thẻ được? Đây là tấm lòng của mẹ mà. Yêu cầu của mẹ rất đơn giản, đó là khiến Tư Hải Minh từ bỏ việc mua lại công ty của nhà họ Tư, chỉ cần con giúp mẹ cầu xin cậu ta chuyện này, sự việc nhất định sẽ được giải quyết dễ dàng! Anh Thy à, mẹ có thế đi được đến ngày hôm nay cũng không đễ dàng gì. Con muốn mẹ trở về những ngày tháng nghèo khổ trước đây sao? Mẹ sẽ phát điên mất!”
“Mẹ quá coi trọng con rồi. Con không có khả năng đó đâu ạ, Tư Hải Minh cũng sẽ không lời con đâu ” Đào Anh Thy nói.
“Mẹ biết, bởi vì Tư Lệnh Sơn vô tình nói với Tư Hải Minh về việc con đến thăm nhà họ Tư nên cậu ta đã mới tức giận. Cậu ta không muốn con thân thiết với nhà họ Tư, cậu ta nghĩ cho con như vậy. Điều đó cho thấy cậu ta rất coi trọng con! Con có thể nói với cậu ta, lần sau sẽ khỏng có chuyện như vậy nữa đâu, mẹ có thể cắt đứt quan hệ với con, dĩ nhiên chỉ là để lừa cậu ta thôi, chúng ta sẽ không cảt đứt quan hệ thật đâu!”
Đào Anh Thy không muốn nói ra Tư Lệnh Sơn là người đã tiết lộ mọi chuyện, bởi vì cô không muốn Liêu Ninh sẽ tìm cách lợi dụng điều đó, nhưng bây giờ xem ra trong đầu bà ta đều có cân nhắc cả rồi.
Nói cách khác, chính sự thiếu hiểu biết của bà ta và nhà họ Tư đã gây ra tình trạng như hiện tại, họ quá coi thường tài năng của Tư Hải Minh.
“Anh ấy không coi trọng con, anh ấy chỉ muốn kiểm soát con thôi”
“Vậy thì tại sao cậu ta lại không muốn kiểm soát người khác? Có hàng nghìn cách để đối phó với con, tại sao cậu ta lại dùng cách này? Trong lòng cậu ta con không giống như những người bình thường khác.. " Liêu Ninh vẫn muốn thuyết phục cô.
“Đừng nói nữa! Mẹ nghĩ nói như vậy trong lòng con sẽ vui vẻ hay sao?” Vẻ mặt Đào Anh Thy không vui.
Vốn dĩ Liêu Ninh không biết Tư Hải Minh đáng sợ và nguy hiểm đến mức nào! So với những gì bà ta tưởng tượng thì Tư Hải Minh còn thâm sâu hơn thể nhiều!