Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Triều Vũ đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh Tư Lệnh Sơn: “Anh, có thể nghĩ cách để dù cho không thể lấy lại hết số tiền đó thì một nửa cũng được, hay là một phần ba? Một phân bốn? Không thể để không được xu nào chứ?”

Loại người không biết ăn nói thế này, Tư Lệnh Sơn cũng không muốn tiếp chuyện: “Muộn lắm rồi, tôi phải về đây, Liêu Ninh, đi thôi!”

Tư Lệnh Sơn và Liêu Ninh đứng dậy rời đi.

Tư Triều Vũ tức giận đập đồ trong phòng khách, tiếng đập vang lên nhức óc.

“Ai nấy cũng ngồi lên đầu tôi!”


Cả con trai ông ta, thế mà lại để tài sản cho người ngoài, ông ta biết để mặt mũi vào đâu? Sau này ông ta sống thế nào?

Hại chết bản thân rồi xong lại muốn báo thù ông ta sao?

Tư Triều Vũ ngôi phịch xuống đất, vỗ đùi than: “Viễn Hằng, con độc ác quá, sao con lại đối xử thế với ba..”

Trên xe, Liêu Ninh dường như vẫn hơi hi vọng: “Chỗ tiền đó thực sự không đòi lại được chút nào sao?”

“Lấy lại kiểu gì? Đó là di chúc chính tay Viễn Hằng kí! Để đề phòng người khác đoạt mất, chắc chắn đã còn nhiêu đường lui khác!”

Liêu Ninh chỉ hận tại sao bản thân không phải mẹ ruột của Đào Anh Thy!

Nhiều tiền thế, đáng tiếc quá!



Đào Anh Thy tỉnh lại trong cơn ác mộng, vừa tỉnh thì đã cảm giác có người đang ôm mình.

Tối qua trong nhà tắm, Tư Hải Minh cởi hết đồ của cô, tắm cho cô rồi bế lên giường.

Từ đầu tới cuối cô không giấy giụa.

Dường như một con búp bê mất đi linh hồn, để mặc người ta đùa cợt.

Dù là bây giờ, biết người ôm mình là Tư Hải Minh cô cũng không phản kháng.

Người ôm cô lại động đậy, giọng trâm thấp: “Tỉnh rồi?”

“Dù anh không thả tôi đi thì để tôi một mình được không?” Đào Anh Thy kiệt sức, hỏi, nhìn ra cửa số, ánh mắt không gợn sóng.

Tư Hải Minh đang ôm cô, người anh đờ ra: “Bao lâu?”

“Một tuần”

Tư Hải Minh kéo người cô, nhìn vào mắt cô: “Em muốn làm gì?”

Đào Anh Thy không chút sợ hãi, nhìn lại anh: “Tôi không biết, tôi chỉ muốn ở một mình, có thể một tuần sau tôi điều chỉnh lại được. chắc anh không đến nỗi không cho tôi nổi một tuần chứ?”



Tư Hải Minh trâm mặt: “Được, cho em một tuần…” Nói xong, anh nắm lấy cằm cô, hôn lên môi cô.

Đào Anh Thy không phản kháng, nhắm mắt lại, tim cô đau vô cùng…

Tư Hải Minh và Đào Anh Thy cùng ăn cơm, rồi anh rời đi thật.

Nhưng người giúp việc chăm sóc cô vẫn ở đây.

Có điều cũng không đến nỗi lắc lư suốt trước mặt cô, lúc cô cần mới xuất hiện, lúc khác thì ở riêng một phòng.

Trước kia ở phòng đối diện, bây giờ dứt khoát ở cùng nhau.

Đào Anh Thy không biết, người giúp việc không phải chủ yếu, thứ chủ yếu là camera trong phòng, canh giữ chặt hơn cả người giúp việc!

Tư Hải Minh đồng ý cho cô một tuần, cô biết, đây là giới hạn của Tư Hải Minh!


Đào Anh Thy muốn trốn khỏi Tư Hải Minh, từng phút từng giây cô đều muốn trốn khỏi anh!


Buổi tối, Đào Anh Thy lên giường rất sớm, nói chính xác thì cô nằm trên giường cả ngày, gần như không ra khỏi phòng, luôn ngẩn ngơ hoặc nghĩ cách chạy trốn!


Điện thoại ở đầu giường reo lên, cô từ tốn lật người cầm lấy điện thoại.


Số điện thoại bên kia bị ẩn, cô nghe máy: “Ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK