Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hô hấp của Đào Anh Thy trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng.

Cô đã làm bẩn giường của anh, anh không những không tức giận mà còn có sở thích chạy đến trước mặt cô đang ngồi nhà làm cái chuyện xâm phạm như thế này.

Đào Anh Thy thở dài một hơi. Rõ ràng cô đến đây để ngủ cùng với sáu đứa con của mình, nhưng kết quả lại đi vào phòng của Tư.

Hải Minh không có cơ hội đi ra, mà sáu đứa con của cô đi đến trường học rồi cô mới tỉnh.

Tất cả đều tại Tư Hải Minh, nếu như không phải anh thì sao cô như thế này được! Đào Anh Thy tắm rửa xong rồi đến phòng của sáu bọn trẻ lấy túi.


Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, sắp mười giờ rồi mà ở trong đài truyền hình ngay cả một cuộc gọi điện thoại cũng không có.

Đào Anh Thy gọi điện thoại cho đạo diễn, giọng nói của đạo diễn vang lên: “Sao vậy?” “Ừm… Đạo diễn à, sáng hôm nay tôi có chút chuyện nên ăn xong cơm trưa tôi sẽ qua đó” Đào Anh Thy thầm nghĩ tại sao ông lại hỏi tôi là “sao vậy”? Giống như cô không đi đến không ty cũng không có bất kỳ thắc mắc nào vậy.

“Không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là quay quảng cáo mà thôi. Để xem bao giờ cô có thời gian” Đạo diễn nói.

Đào Anh Thy lập tức cảm thấy mình rất có danh tiếng: “Buổi chiều tôi có thời gian” “Được thôi! À đúng rồi, công việc vê sáu đứa trẻ cô làm như thế nào rồi? Tôi nói cho cô biết, một khi sáu đứa trẻ lên truyền hình thì chắc chắn rating sẽ bùng nổ lên tận trời đó!”

Đạo diễn nói: “Tôi nghĩ đến thôi mà vô cùng kích động rồi!” Đào Anh Thy toát mồ hôi: “Đạo diễn, ba của sáu bọn trẻ đã từ chối tôi rồi”



“Từ chối? Cô không để cho bọn họ ra giá sao? Thương lượng giá cả ổn thỏa!” Giám đốc làm dáng vẻ muốn bao nhiêu tiền cũng tình nguyện vung ra.

“Người đó nói có đưa ra giá trên trời thì cũng không đồng ý” “Người đó không thiếu tiền, đúng không?” Đào Anh Thy nở nụ cười gượng gạo: “Hình như là vậy”

“Cơ hội này tốt biết bao..” Đạo diễn ở trong điện thoại nói với giọng tiếc nuối: “Nhưng cũng thật kỳ lạ”

“Kỳ lạ chỗ nào?”

“Tại sao sáu đứa trẻ ấy lại đến đài truyền hình? Còn nói là đến tìm mẹ bọn chúng? Chẳng phải cô nói ba mẹ của sáu đứa trẻ đó đến rồi lại đi rồi sao?” Đạo diễn cảm thấy phần trước và phần sau rất mâu thuần.

“Bọn trẻ chắc chắn chạy nhầm chỗ, ba mẹ tìm và nhìn thấy bọn trẻ thích chơi ở đài truyền hình. Họ có chuyện gấp nên đi làm việc trước, làm xong việc thì đón bọn trẻ đi. Chắc là như: vậy đó ạ..” Đào Anh Thy lấp la lấp liếm.

“Sáu đứa trẻ đó ở đâu thì đi tìm lại đi, xác suất đã nhỏ lại còn nhỏ hơn, không biết từ đâu. Nếu không thì cô đi tìm những người khác đi, ví dụ như sinh bốn sinh năm chẳng hạn? Mặc dù không thu hút người khác bằng sinh sáu nhưng chắc chẵn sẽ không hề kém cạnh”

“Vâng, tôi sẽ chú ý nhiều hơn về chuyện này”

: “Vất cả cho cô rồi” Đào Anh Thy toát mồ hôi. Cô cũng không biết mình vất vả ở chỗ nào, ngủ đến tận bây giờ mới dậy…

Trước bàn ăn chỉ có hai người là Đào Anh Thy và Tư Hải Minh đang dùng bữa.

Có sự tồn tại của Tư Hải Minh ở chỗ này, Đào Anh Thy luôn có cảm giác bức bách bí ép.



“Muốn đi đến đài truyền hình sao?” Tư hải Minh trầm giọng nói đe dọa phá tan bầu không khí im lặng.

Đào Anh Thy hơi ngẩn ra một chút: “Đúng vậy” Anh nói như vậy chẳng phải là nói thừa sao? “Tối nay em ở đâu?” “„..Ở chung cư” Khi Đào Anh Thư trả lời không khỏi để ý đến vẻ mặt của Tư Hải Minh.

Cô cũng không thể vì quyết định của mình mà lại chọc giận anh.

Bầu không khí lại chìm vào im lặng, khiến trong lòng người ta sinh ra sự sợ hãi.

Nhưng cho đến khi dùng xong bữa, Tư Hải Minh vẫn không nói một lời nào.

Đào Anh Thy ngồi trong xe của Tư Hải Minh, đi đến bãi đỗ xe của đài truyền hình.


Vệ sĩ mở cửa xe ra, Đào Anh Thy nói lời cảm ơn rồi bước xuống xe.


Khuỷu tay cô lập tức bị kéo lại, trong chốc lát Đào Anh Thy ngã nhào lên người Tư Hải Minh.


Cô bất ngờ va vào đôi mắt đen sâu của anh, trái tim đập loạn xạ Tư Hải Minh thu đôi mắt đen của mình lại, nhìn xuống đôi môi đỏ hồng của Đào Anh Thy, vẻ mặt nguy hiểm giống như con dã thú đang nhìn chăm chảm vào con mồi.


Đào Anh Thy nín thở. Khi cô đang nghĩ Tư Hải Minh định làm chuyện xâm phạm với cô thì lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh “Khi nào em muốn đi đến biệt thự Minh Uyến thì nói trước với tôi một tiếng”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK