Đế Hạo Thiên thờ ơ.
“Sau khi anh sử dụng tôi xong thì có nhốt tôi lại đảo nữa không?”
“Có” Đế Hạo Thiên xoay người lại, đàn ông có giá trị vũ lực cao thì ánh mắt luôn sắc bén: “Tôi có thể để cô sống”
“Vậy làm sao mới có thể rời khỏi đảo?”
“Đời này cũng đừng nghĩ đến”
Vô Tội cắn môi, tủi thân nói: “Đã nói là tôi vô dụng lắm mà..”
Đế Hạo Thiên có tai như Bên ngoài có không ít người ủng hộ cô chống đối với nhà họ Đế, nghĩ cách vào nhóm lính đánh thuê cấp A, moi những kẻ đó ra”
“Sau đó thì sao?”
“Giết sạch”
“Nhưng mà… Anh không sợ tôi phản bội anh sao?”
Đế Hạo Thiên lạnh lùng nói: “Chỉ cần cô có thể chịu được hậu quả của việc phản bội tôi thì cứ thử xem”
Vô Tội xem xét tình hình, rất rõ ràng là nhà họ Đế muốn moi những kẻ trong lòng đang rục rịch ra thanh tẩy hết. Nếu cô ta phản bội khiến nhà họ Đế không tẩy sạch được sâu mọt thì thực chất cũng không ảnh hưởng gì hết.
“Để tôi suy nghĩ lại!”
trắng nõn như trong suốt bên cạnh.
Dường như Vô Tội cũng cảm nhận được, ngước mặt lên, tựa cằm trên sofa vô tội nói: “Ở trên đảo trừ tôi ra không còn ai khác, lúc ngủ cũng là một mình. Tôi có thể ngủ cạnh anh không?”
Ánh mắt Đế Hạo Thiên hơi trầm xuống: “Áo ngực đâu?”
“Khó chịu quá tôi cởi ra rồi” Vô Tội nói.
“Mặc vào!”
“Vì sao nhất định phải mặc cái đó? Không thoải mái”
“Đừng để tôi nói lần thứ hai!” Đế Hạo Thiên không kiên nhẫn.
“Được rồi!” Vô Tội đành phải đi ra bên ngoài tìm cái áo ngực bị ném trong góc.
Đế Hạo Thiên ngồi dậy, đau đầu xoa xoa mi tâm.
Một lát sau Vô Tội xách cái áo ngực sợ sệt đi vào.
Đế Hạo Thiên không nhịn được nữa, vừa định nổi bão thì Vô Tội nói: “Chị gái giúp việc nói lúc đi ngủ không cần mặc, không tốt cho sức khoẻ”
Đế Hạo Thiên rất muốn giết người: “Có biết ở trước mặt đàn ông mà ăn mặc như vậy sẽ có hậu quả gì không?”
“Hậu quả gì? Cũng không phải tôi không mặc quần áo… A!” Vô Tội bị kéo qua, ngã xuống đùi Đế Hạo Thiên, đụng vào lòng ngực rắn chắc khiến cô ta kêu khẽ: “A..”
“Còn quậy nữa không?” Đế Hạo Thiên uy hiếp.