Mục lục
Tổng tài nguy hiểm Anh thật hư hỏng (full) - Đào Anh Thy - Tư Hải Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thy, anh không có làm gì với em đâu? Tư Hải Minh nói với giọng khàn khàn, Mà cái giọng nói khàn khàn này, chính là một loại tín hiệu của sự nguy hiểm. Cho dù anh không làm gì, cách xa anh ra một chút vẫn không sai đâu! Đế Anh Thy quay mặt qua, thấy Tư Hải Minh bưng ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm. Cô nghĩ trong lòng, cà phê đắng chết đi được, không biết có gì ngon đầu mà uống. Cô cứ cảm giác uống cà phê vị này đúng là đang tự hành hạ mình! Hừ, lúc trước ở tập đoàn Tân Vương đã cho rằng như vậy rồi!

Tư Hải Minh không chỉ hành hạ người khác, mà cũng hành hạ chính mình!

Tư Hải Minh đặt ly cà phê xuống, nhìn sang Để Anh Thy đang phòng bị anh, đôi sâu đen láy: “Có phải bên này khá thoải mái đúng không?”


“Sao nào, ở cùng với con khiến em không thoải mái sao?” Tư Hải Minh khẽ sát gần lại Đế Anh Thy. Cơ thể Để Anh Thy vô thức siết chặt lại. Cô nghĩ trong lòng, người này nếu như dám làm gì với cô nữa, cô tuyệt đối sẽ đá cho một cái!

“Con nhiều quá cũng cản trở việc. Biết sớm thì lúc đầu anh đã cho em uống ít chút rồi”

“..” Đầu óc Để Anh Thy cứ ù ù, ký ức không chịu nhớ lại! Không kìm được, hơi nóng trên mặt cứ tỏa ra, cô hừ lạnh một tiếng: “Nếu như chỉ có một đứa, tôi tuyệt đối sẽ không ở lại”

“Cho nên em cũng cảm thấy nên uống nhiều chút”

“..” Để Anh Thy thẹn quá hóa giận, người này có cần xuyên tạc ý của cô như vậy không chứ! Ánh mắt hướng về ly cà phê đó, cô bưng ly cà phê lên, đưa qua cho anh: “Phải, anh Hải Minh, anh uống nhiều chút!”.

Đôi mắt đen nhìn chăm chú cô của anh mang theo sóng gợn lăn tăn, cả con tim như đang nhảy múa, anh đón lấy ly cà phê từ tay cô, giọng khàn khàn nói: “Được.”

Nói xong, lúc uống, đôi mắt đen thâm sâu đó vẫn nhìn chằm chằm cô. Để Anh Thy né mặt đi chỗ khác, cảm giác bản thân mình chính là con mồi của anh!

Ngắm nhìn những bông hoa bổ mắt, ngắm cảnh đêm đẹp đẽ với sao sáng và đèn, ngồi trên sô pha uống trà, ngửi mùi hương của hoa, và nghe nhạc, quả thực đây là một loại hưởng thụ…



“Um!”

Đế Anh Thy nghe thấy Tư Hải Minh ở bên cạnh hứ lên một tiếng khó chịu, cô nghĩ thầm, cái tên này lại làm trò gì nữa đây?

Thế nhưng tiếp theo đó là một tiếng bịch, dọa Đế Anh Thy quay mặt qua, thì nhìn thấy Tư Hải Minh ngã xuống đất, mắt thì nhắm.

“Tư… Tư Hải Minh?” Đế Anh Thy cứng đơ, nhịp tim không ổn định, nhìn người nằm dưới đất: “Này! Anh lại chơi tôi phải không?”

Nhưng người dưới đất không nhúc nhích một chút nào. Để Anh Thy cảm thấy không đúng, vội vàng nhào đến: “Tư Hải Minh? Tư Hải Minh!” Chuyện gì thế? Cô lập tức đi kiểm tra tình hình của anh, hô hấp yếu ớt, mạch đập không có sức….

“Chuyện gì vậy..” Để Anh Thy hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tư Thái Lâm đứng chỗ cửa bị dọa cũng không nhẹ. Cô không quan tâm được nhiều như thế, cô phải khiến cho mình bình tĩnh lại, tìm được điện thoại của Tư Hải Minh ở trên bàn trà, bức ảnh chụp chung làm màn hình điện thoại đó đập vào mắt cô. Cô lướt đến số điện thoại của Hạ Khiết Mai, và gọi: “Hạ Khiết Mai, cô mau đến đây, Tư Hải Minh ngất rồi!”


“Ở đâu?” Hạ Khiết Mai hỏi.


“Ở..ở..” Đầu óc Để Anh Thy trống rỗng, dường như hoàn toàn không biết mình đang ở đâu! Sao cô lại không biết mình đang ở đâu chứ? Cô chỉ là đầu óc mất đi suy nghĩ, bị sợ hãi chiếm giữ, ngay cả địa chỉ cũng không nhớ.


“Để Anh Thy, cô đừng căng thẳng, bình tĩnh lại, nghĩ kĩ lại thử cô đang ở đâu?”


Đế Anh Thy sốt ruột đến ứa nước mắt, cô hít thở sâu vài hơi, nhắm mắt lại, làm cho mình bình tĩnh lại, rồi mới nhớ ra địa chỉ, nói cho Hạ Khiết Mai biết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK