*Không sao đâu, trước đây tôi chăm sóc bọn nhỏ thì bọn nhỏ cũng hay làm rối tung lên như thế này”
“Cô Đào trông sáu đứa nhỏ thật là vất vả!”
Quản gia Bào Điển nói.
*Đều là con của mình, có gì mà khổ hay không khổ? Để tôi làm cho!”
“Vâng” Quản gia Bào Điển đi ra ngoài Đào Anh Thy nhìn nhìn số tài liệu loạn tùng phèo, còn ngăn kéo bị kéo ra nữa.
Ngăn kéo bị mở không phải là vì tìm đồ, mà là Bảo Long muốn leo lên trên bàn làm việc nên mới kéo ngăn kéo ra giẫm lên mà leo.
Con của cô, cô nhìn một cái là biết!
Phòng làm việc của Tư Hải Minh không phải ai cũng có thể đi vào được, vậy mà lại bị sáu đứa nhỏ quậy thành như này.
Nếu người đến là Tư Hải Minh, nhìn thấy cảnh này thì chỉ sợ là sáu đứa nhỏ sẽ bị ném ra ngoài, không chút nể tình!
Đào Anh Thy ngồi xổm xuống nhặt tài liệu trên đất.
Trên đó đều là dấu chân nhỏ, chỉ có thể lau sơ một chút, không biết có nặng lắm không!
Sắp xếp xong thì để lên bàn sách.
Lại sắp xếp tài liệu trong ngăn kéo Khi cô sắp xếp ngăn kéo dưới cùng thì hơi sửng sốt một chút.
Chủ yếu cô nhìn thấy trong số tài liệu lộn xôn đó có một sấp để tên “Liêu Ninh”!
Cô biết mình không nên xem trộm, thế nhưng nó đang ở trước mắt, lại có liên quan tới Liêu Ninh, cô vẫn không nhịn được muốn nhìn!
Ngẩng đầu lên nhìn, thấy bên ngoài phòng làm việc không có ai, cô mới ngồi xổm xuống lấy tờ giấy đó ra.
Phát hiện trong xấp giấy đó điều có liên quan tới Liêu Ninh!
Khi Đào Anh Thy nhìn thấy nội dung bên trong thì giật mình không thôi!
Không chỉ là chứng cứ Liêu Ninh và Tư Triều Vũ yêu đương vụng trộm, còn có một phần… xét nghiệm huyết thống của nhà họ Tư!
Đào Anh Thy trừng lớn mắt không dám tin tưởng!
Bây giờ cô mới hiểu được, tại sao Tư Hải Minh lại để cho Liêu Ninh sinh con cho nhà họ Tư, hóa ra là còn có quan hệ như thế này…
Đào Anh Thy nhanh chóng lật xem một lần, sau đó nhét tất cả tài liệu về chỗ cũ!
Sắp xếp ngăn kéo xong thì đi ra khỏi phòng làm việc.
Vừa ra khỏi phòng làm việc thì thấy Tư Hải Minh, cô giật mình đứng im tại chỗ!
Ánh mắt đen thâm trầm của Tư Hải Minh nhìn chăm chăm cô, không nói một lời.
Đào Anh Thy kịp phản ứng, nói: “Sáu đứa nhỏ làm cho phòng làm việc của anh lộn tùng phèo lên, tôi mới dọn dẹp xong! Anh đi xem một chút đi, có tài liệu bị đạp lên toàn là dấu chân, còn có cái thì bị vẽ lên, không biết có nặng lắm không… tôi đi xem bọn nhỏ…”
Nói xong, đi ngang qua người Tư Hải Minh, trong lòng thấy hơi thấp thỏm!
Cô quyết định xem như mình chưa từng nhìn thấy những tài liệu đó!
Ăn bữa sáng, Tư Hải Minh, Đào Anh Thy, và sáu đứa nhỏ đáng yêu ngồi chung một bàn!
Cảnh tượng rất hạnh phúc, hòa thuận!
Nhưng Đào Anh Thy biết, chỉ là bề ngoài thôi!
Ăn cơm xong thì cùng nhau đưa sáu đứa nhỏ đến trường học, giống hệt như trước đây!
Thậm chí khi Đào Anh Thy đến đài truyền hình thì vẫn ngồi xe của Tư Hải Minh!
Chẳng lẽ xe đậu ở chỗ đó, cửa xe lại mở ra mà cô không lên xe?
Cô cảm thấy không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà xảy ra thêm sự cố nữa! Hơn nữa còn đang ở trước cửa trường học!
Sáng này, trừ mấy câu cô nói với Tư Hải Minh ở trước cửa phòng làm việc thì từ đó đến giờ hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Trên đường đi ai cũng im lặng không nói!
Rolls Royce vững vàng chạy trên đại lộ tư nhân, Đào Anh Thy ngồi ở chỗ kế cửa sổ xe, nhìn ngoài cửa sổ, không biết nên nói gì Trong đầu nhớ tới tài liệu mà mình vô tình nhìn thấy ở trong phòng làm việc!
Phần tài liệu đó có từ bao giờ? Tư Hải Minh đang chờ ngày đưa ra ánh sáng hả?
Chắc chắn là những thứ này chưa tiết lộ ra ngoài!
Tại sao giờ vẫn không để lộ ra? Tư Hải Minh đang chờ cái gì? Là chờ Tư Triều Vũ tỉnh lại? Hay là do tài liệu không đầy đủ? Thủ đoạn đối phó với Liêu Ninh chưa đủ ác?