Hải Minh âm trầm lạnh lẽo *Trái lại tôi cũng không tức giận, tôi chỉ cảm thấy có… hơi bẩn” Đào Anh Thy thẳng thắn.
“Hôm qua lúc anh hôn tôi, thật ra tôi đã rất buồn nôn”
*Em nói cái gÏ?” Sắc mặt Tư Hải Minh trở nên u ám, lại còn dám chê anh bẩn? Nghĩ đến phản ứng của cô đêm qua sau khi hôn xong, ánh mắt của anh trở nên lạnh lẽo, gần như là muốn nhìn xuyên qua mắt của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy lười nói với anh, đứng dậy tránh khỏi người anh.
Nhưng mà vừa nhấc khỏi bắp đùi của Tư Hải Minh thì cả người bỗng quay cưồng, bị áp đảo lên ghế ngồi, bóng đen bao trùm xuống…
“Á, Tư Hải Minh, anh… làm gì vậy? Đào Anh Thy chấn động đẩy anh ra Nhưng mà bàn tay vừa chạm vào lông ngực răn chắc thì hai cổ tay đã bị bắt lại đẩy lên trên đỉnh đầu.
Tay kia của Tư Hải Minh bóp cằm cô khiến cho bờ môi cô lộ rõ dưới ánh mắt sắc bén của anh.
*Tôi xem em ngại bẩn thế nào..” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh vang lên.
“Anh ám… ừm!” Miệng của Đào Anh Thy bị xâm nhập thật sâu khiến cho một chữ cô cũng không nói được Tư Hải Minh hôn rất mạnh mẽ kèm theo.
sự chiếm hữu siêu việt, không cho cô cơ hội thở dốc nào.
Đào Anh Thy cực kỳ tức giận, dùng sức cần mạnh vào môi của Tư Hải Minh.
*Á? Tư Hải Minh kêu lên một tiếng đau đớn nhưng mà vẫn không buông ra, trái lại càng hôn càng sâu, càng quấn quýt hơn.
Mùi máu tươi ập vào toàn bộ khoang miệng.
Là máu của Tư Hải Minh.
Cái tên điên này.
Đào Anh Thy mặc kệ không phản kháng nữa, cứ trơ ra mặc kệ anh hôn.
Không bao lâu sau Tư Hải Minh buông cô ra, trên môi mỏng có một vết thương rớm máu, ánh mắt sâu thẳm hơi hơi híp lại nhìn chằm chằm Đào Anh Thy.
Một lát sau, Đào Anh Thy cố gắng mở mắt lạnh lùng nhìn anh hỏi: “Hôn xong chưa? Hôn xong thì tôi có thể xuống xe rồi chứ?”
Một giây đó, Tư Hải Minh cứ như là một con dã thú nguy hiểm đang kiềm chế sự chật vật của mình.
Đào Anh Thy tránh khỏi người anh chui ra khỏi xe, đi về phía thang máy.
Cửa thang máy đóng lại chăn ngang tầm mắt, Đào Anh Thy Vương Tân ngạc nhìn phía trước, môi lưỡi đau đớn đang nhắc nhở cô là ban nấy đã trải qua những gì.
Chiếc Rolls Royce vẫn ở đó, lắng lặng ẩn giấu trong màn đêm.
Tư Hải Minh phiền não cởi nút áo sơ mi ra, ánh mắt âm trầm lạnh lùng.
Đào Anh Thy quay về phòng, cảm thấy toàn thân đều mệt lả.
Ngồi trên ghế sofa dùng tay bụm mặt Rốt cuộc thì phải làm thế nào mới buông tha cho cô?
Có sáu đứa nhóc, còn cả quyền thế ngút trời của Tư Hải Minh, cô có thể làm được gì Viền mắt nóng lên, cô dụi dụi mắt, cố nhịn xuống không khóc…
Có gì hay mà khóc chứ?
Lúc đó dẫn theo sáu nhóc con cực khổ như vậy không phải vẫn chịu đựng được sao?
Không sao cả, mọi chuyện đều sẽ qua…
Đào Anh Thy không ngừng an ủi bản thân!
Sau khi kiểm tra ở khoa sản không có vấn đề gì xong, Đào Anh Thy đến đài truyền hình làm việc.
Tuy là đã gần một tháng nhưng mà Hạ Khiết Mai nói cô vẫn không nên làm việc quá mật.
Lúc đến đài truyền hình, có vẻ như bầu không khí không giống bình thường lắm.
Đào Anh Thy không có ở đây, việc phỏng vấn những đứa trẻ do Trương Mẫn phụ trách, sau khi làm xong thì chỉ cần đưa cho Đào Anh.
Thy xem qua, không có vấn đề thì có thể bắt đầu công việc của MC.
Trợ lý của cô là Lâm Anh là một người chịu khó lại nhanh nhẹn, đã từng có Vương Tân nghiệm làm “trò chuyện cùng trẻ” quý hai nên làm rất quen tay, cũng không có việc gì khiến Đào Anh Thy phải tự làm.
Ba giờ chiều Đào Anh Thy rời khỏi phòng làm việc, điện thoại di động bỗng vang lên chuông báo.
Cô mở ra xem thì thấy một số máy lạ gửi tin nhắn: “Cẩn thận Đào Hải Hùng chó cùng rứt giậu”