Cô có thể cảm nhận được nụ cười gượng của Thư Khả Như, đi tới trước mặt và nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy: “Nếu không muốn cười thì đừng cười nữa, dù gì gương mặt cậu là mặt búp bê cứng đờ, cười gượng thế này trông thật khó coi.”
Bỗng chốc, nụ cười trên mặt của Thư Khả Như đơ ra, chẳng lẽ nụ cười của cô ấy rõ ràng như thế ư?
“Kiểm tra kết thúc rồi chứ?”
“Ừm, đã kết thúc rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Tô Thanh Anh gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi bãi biển, gió biển ở đây rất thoải mái, phong cảnh cũng khá dễ chịu, nhưng không ai có tâm trạng để thưởng thức.
Thư Khả Như và Tô Thanh Anh mượn đám người áo đen kia, mục đích chính là để kiểm tra Chu Ngọc. Nếu cô ấy và Tần Ngọc Linh đồng thời gặp phải nguy hiểm, vậy thì anh ta chọn cứu ai trước tiên.
Kết quả như vậy cũng nằm trong dự đoán của Thư Khả Như. Dù gì Tần Ngọc Linh là người phụ nữ mà Chu Ngọc nhung nhớ bao năm, cho dù Chu Ngọc thích cô ấy, thì sao có thể buông bỏ tình cảm dành cho Tần Ngọc Linh trong khoảng thời gian như vậy.
Là cô ấy lo lắng nhiều rồi.
“Tiểu Anh, cậu cảm thấy tớ làm vậy đúng không?”
“Không có gì là đúng hay không đúng, cậu làm vậy chỉ là để bản thân hiểu rõ người trong lòng Chu Ngọc thích là ai, cho dù sẽ thất vọng nhưng cuối cùng cậu cũng phải trải qua bước này...”
Giọng nói của Tô Thanh Anh trở nên hiu quạnh trong bóng tối, cuối cùng dần dần biến mất. Lúc Chu Ngọc đến địa điểm này, chỉ thấy dấu chân lộn xộn dưới đất nhưng không thấy bất kỳ dấu vết của cuộc ẩu đả nào.
Tần Ngọc Linh sợ hãi theo sát phía sau Chu Ngọc, cô ta cũng không biết rốt cuộc Thư Khả Như đang chơi trò quỷ gì, hình như muốn Chu Ngọc phải chọn một bên.
Đồng thời Chu Ngọc cũng nghĩ tới cảnh này, cảm xúc trong lòng ngày càng chùng xuống. Cho nên Tần Ngọc Linh bị bắt cóc và chính cô ấy bị bắt cóc, chỉ là trò chơi Thư Khả Như tự biên tự diễn, mục đích chính là để kiểm tra giữa họ thì anh ta sẽ chọn ai.
Mà anh ta đi cứu Tần Ngọc Linh trước, Thư Khả Như dĩ nhiên nghĩ rằng người mà anh ta để tâm chính là Tần Ngọc Linh.
Tô Thanh Anh đưa Thư Khả Như tới dưới lầu chung cư của cô ấy, sau đó quay về. Vừa lên lầu, cô ấy đã thấy Hướng Tây Thần đang ngồi xổm trước cửa, bên cạnh còn có chiếc vali màu bạc. Anh ta tỏ vẻ ấm ức nhìn cô ấy.
Thư Khả Như còn chưa giương khoé miệng, làm sao anh ta đột ngột quay lại rồi, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi.
“Tiểu Khả Như, em đi đâu vậy? Anh gọi điện em cũng không nghe, nhắn tin em cũng không trả lời, em còn không về nữa thì anh xém chút còn nghĩ em bị bắt cóc đem bán đến vùng núi hẻo lánh nào đó rồi.
Tối vậy rồi em còn đi biển, định tự sát hả? Em hoạt bát đáng yêu, ngây thơ thông minh thế này, sao có thể đi tự sát được chứ? Nếu em thật sự chết rồi thì em không biết anh sẽ lo lắng biết bao hay sao?”
Khoé mắt của Thư Khả Như giật giật, cúi đầu nhìn cát dính vào giày, khi bước đi, cát từ từ rơi xuống.
“Đừng có tán dóc với em, mấy chuyện này cũng vô ích thôi, anh kéo vali đến tận đây tìm em là có ý gì đây?”
“Tiểu Khả Như, bây giờ anh rất đau lòng, cần em an ủi.”
“Sao quay về gặp được người em gái thất lạc bao nhiêu năm mà không vui? Anh còn nói mình tìm nhầm người nữa chứ?”
Đột nhiên Hướng Tây Thần ngước mắt nhìn cô ấy, suy đoán của cô ấy quá đúng đi ấy chứ. Thư Khả Như thấy đôi mắt sáng lấp lánh của anh ta, cô ấy bị doạ lùi về sau một bước.
Sao tư thế này giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô thế, ánh mắt anh ta sáng nhấp nháy. Thư Khả Như lấy chìa khóa định mở cửa phòng, Hướng Tây Thần nghi ngờ nhìn cô ấy, ngón tay cái chỉ vào cánh cửa phía sau anh ta.
“Tiểu Khả Như, em mở nhầm cửa rồi, phòng này mới là của em.”
Thư Khả Như trợn tròn mắt, ‘cạch’ một cái mở cửa ra, đi thẳng vào trong. Cô ấy cũng không thèm đếm xỉa đến Hướng Tây Thần nữa.
Anh ta đi theo vào trong nhìn một lúc, cách bày trí này hoàn toàn y hệt cách bày trí của phòng kia, đây là dọn sang nhà kế bên ư? Anh ta để vali sang một bên, đóng cửa lại, đi qua đặt mông ngồi xuống cạnh cô ấy.
Bờ vai anh ta đụng mạnh cô ấy một cái, thái độ rất quan tâm: “Em thành thật giải thích đi, mấy ngày nay anh không có đây, có phải đã xảy ra chuyện gì quan trọng rồi không? Hay là Chu Ngọc lại bám lấy em nữa rồi?”
Thư Khả Như tháo chiếc áo đang quấn lòng bàn tay mình ra. Mùi máu tanh nồng đậm xộc vào chóp mũi, nhìn thấy lòng bàn tay nhuốm máu của cô ấy, vết thương sâu đến thấy cả thịt, con ngươi của Hướng Tây Thần co rút sát sao. Anh ta nhanh chóng kéo tay cô ấy qua, lông mày nhíu lại thật chặt.
“Em đi làm gì vậy? Tự hại mình hay là muốn tự sát đây? Anh thật không hiểu rốt cuộc người đàn ông như Chu Ngọc có gì tốt, đáng để em phải làm tổn thương bản thân mình như thế. Thư Khả Như, em đúng là ngốc đến hết thuốc chữa mà.”
Thư Khả Như vội rút tay mình về, nhưng bị Hướng Tây Thần giữ chặt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn lên vết thương. Từ hướng của vết thương cho thấy, là tự cô cứa vào mình. Hơn nữa vết thương đã trở nên gớm ghiếc thế này, chắc chắn là chưa xử lý tốt. Nếu không thì sao lại ra nông nỗi này? Có lẽ không nên như vậy.
Qua một lúc, anh ta mới buông tay cô ấy ra, buồn bực lên tiếng: “Anh giúp em xử lý vết thương sơ qua một chút, sau đó chúng ta đến bệnh viện tiêm phòng ngừa bệnh uốn ván gì đó. Tiếp theo để bác sĩ băng bó lại đàng hoàng, nếu không thì cái tay này của em sẽ bị phế mất.”
Hướng Tây Thần nói xong, mang hòm thuốc tới, cách bày trí ở đây giống hệt cách bày trí sát vách nên dĩ nhiên anh ta tìm được vị trí của hòm thuốc.
“Em nói đi, lúc anh không có đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đề nghị em tốt nhất nên thật thà được khoan hồng, chống lại sẽ bị nghiêm trị.”
“Tối hôm trước, em và Chu Ngọc lăn lộn trên giường.”1
Hướng Tây Thần nghe xong, động tác chợt khựng lại, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt rũ xuống dần trở nên tĩnh mịch, sau đó tiếp tục xử lý vết thương cho cô ấy.
“Là anh ta ép em. Sáng hôm sau anh ta bày tỏ với em, nói là thích em, nhưng em tuyệt đối không ngờ chiều hôm sau em bị người ta bắt cóc, xém chút bị mấy tên đàn ông to xác làm gì đó rồi.”
Hướng Tây Thần bất chợt ngẩng đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt cô ấy hoàn toàn bình tĩnh tường thuật lại mấy chuyện này. Cô ấy rõ ràng là nữ chính trong câu chuyện, nhưng lại bình thản giống như người ngoài cuộc nào đó vậy.
Lúc ở Mỹ, Thư Khả Như vẫn còn khám bác sĩ tâm lý, anh ta gặp cô ấy, lúc đó cô ấy chưa có mạnh mẽ như lúc này. Hồi tưởng lại thì cứ phải rơi nước mắt, vẫn là kiểu không dỗ được.
“Có phải người phụ nữ Tần Ngọc Linh kia gây ra không?”
“Ừm, sau đó, Chu Ngọc tới cứu em, ngay từ đầu em đã nói với anh ta, chuyện này có thể chính là do Tần Ngọc Linh làm, nhưng anh ta lại nói đợi anh ta điều tra rõ ràng thì mới có thể chắc chắn được.”
Trong đầu của Thư Khả Như chợt hiện lên cuộc đối thoại sáng nay với Chu Ngọc. Sau đó, anh ta vẫn chọn đứng bên phía của Tần Ngọc Linh, cùng với cô ta làm tổn thương cô ấy.
Đây chính là cái mà Chu Ngọc nói là thích cô ấy, khiến người ta cảm thấy buồn nôn tột đỉnh.