Hoá ra món ăn lại ngon đến vậy à.
“Sao mẹ anh lại bỏ mặc anh thế?”
Nghe cô hỏi vậy, vẻ mặt của Huyễn Nhiên chợt đơ ra.
Thư Khả Như nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ, lẽ nào cô ấy hỏi sai rồi ư?
“Nếu anh không muốn nói thì cũng không cần nói đâu.”
“Không phải anh không muốn nói, mà là anh không biết nên mở lời thế nào. Vì trước giờ anh chưa từng kể với bất cứ ai về chuyện liên quan đến người nhà mình.”
Bốn mắt nhìn nhau, Thư Khả Như dời tầm mắt sang chỗ khác trước.
Nghe anh ta nói thế, cô ấy suy nghĩ một lúc thì hình như đúng thật là vậy.
Nhiều năm qua, Huyễn Nhiên thật sự rất ít khi nhắc tới người nhà của mình, cũng không biết có phải do có mâu thuẫn gì không?
Từ vẻ mặt của bà Huyễn khi nãy, hình như bà ta rất lo cho Huyễn Nhiên.
Nhưng tại sao bà Huyễn lại không ở lại chăm sóc con trai sau khi cô ấy rời khỏi nhỉ?
“Có thể em chưa biết, lý do ba mẹ anh ở bên nhau là vì liên hôn giữa gia tộc. Lúc mẹ gả cho ba anh, bà ấy đã có người mình thích, còn ba anh cũng có người trong lòng. Nhưng vì sự ép buộc của người lớn trong nhà, họ đành phải từ bỏ người mình yêu và kết hôn với người xa lạ, cũng chưa từng gặp mặt.
Mấy năm nay, ba mẹ anh đều sống cuộc sống tôn trọng nhau như khách. Họ coi nhau như người dưng ngược lối, cũng không ngó ngàng đến người kia.
Chỉ thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, nhưng đều là kiểu rất khách sáo. Giữa họ không hề có bất cứ giao lưu tình cảm gì, ngay cả cuộc sống cũng đều do người lớn tính sẵn cả.
Cho nên ngay từ nhỏ, mẹ anh trước giờ đều không thích anh. Lúc đầu anh còn cảm thấy mình chưa đủ xuất sắc, chưa đủ cố gắng hay đủ tốt.
Vì vậy anh liều mạng học hành, liều mạng để làm ở mức tốt nhất, nhưng cuối cùng bà ta vẫn thờ ơ với anh, ngay cả lúc anh bệnh cũng không quan tâm anh.
Huống chi là bây giờ, lúc nhỏ bà ta cũng chưa từng lo cho anh, còn bây giờ anh lớn từng này rồi, cũng không cần bà ta chăm sóc.
Em có biết không? Lúc anh ở nhà họ Huyễn đều chưa từng cảm nhận được cái gì gọi là sự ấm áp của người nhà. Anh rõ ràng là người có gia đình, nhưng lại sống như một đứa trẻ mồ côi. Trừ cố gắng làm việc bên ngoài chứ không có người hỏi han.
Mỗi lần anh về nhà họ Huyễn, chủ đề mà họ nói với anh mãi chỉ xoay quanh chuyện về phụ nữ, nói với anh thiên kim quý cô nhà này nhà kia, con gái của nhà nào tốt. Nhưng trước giờ chưa từng hỏi qua rốt cuộc anh có thích hay không?
Đây chính là nguyên nhân nhiều năm như vậy, anh đều rất ghét phải quay về nhà họ Huyễn. Anh thà sống một mình bên ngoài, cũng không muốn về đó. Anh muốn theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình, không muốn bị họ sắp xếp chuyện hôn nhân của mình.”
Huyễn Nhiên chợt ngẩng đầu lên, không nhịn được cười nói: “Có phải em cảm thấy anh rất đáng thương không? Tốt xấu gì anh cũng là Tổng giám đốc của tập đoàn Huyễn Thị, kết quả lại không được sống theo ý mình.”
Thư Khả Như nhìn anh ta, không biết nên nói gì cho phải.
Cô ấy luôn biết rằng phía sau ánh sáng tươi đẹp đều che giấu những bí mật và chua xót không ai biết được.
Huyễn Nhiên nói như vậy, sở dĩ anh ta trở thành dáng vẻ này, có một nửa là vì do gia đình. Anh ta vốn có thể rất ưu tú, xuất sắc, nhưng tất cả mọi người đều kiên quyết ép anh ta đến mức này.
Nhưng cho dù là thế nào, phải nói là Huyễn Nhiên thật sự là một thiên tài. Nếu không làm sao sẽ quản lý tập đoàn Huyễn Thị tốt như thế.
Gia đình có ba mẹ bất hoà là điều đáng buồn nhất, vì cuối cùng người phải chịu tổn thương đều là con cái.
“Lúc nãy em có biết không, bà ấy hoàn toàn không hỏi nguyên nhân tại sao anh ra nông nỗi này. Mà nói thẳng là muốn tìm cho anh vài cô thiên kim danh giá để liên hôn. Bà ta rõ ràng biết cuộc hôn nhân thương mại cơ bản không có hạnh phúc mà vẫn cứ muốn dùng cách này để áp lên người anh, cho nên em có thấy anh đáng thương không?
Bản thân anh nghe xong cũng không nhịn được mà cười, đây chính là ba mẹ của anh đấy. Từ sáng tới tối chỉ biết truyền bá vấn đề của hôn nhân thương mại gì đó, trước giờ chưa từng hiểu cho cảm nhận của anh, trước giờ đều không màng đến việc nghĩ cho tâm trạng của anh.”
“Anh ăn cháo trước đi, giọng anh khàn đúng là khó nghe, giọng nói trước đây dễ nghe một chút.”
Huyễn Nhiên nghe cô ấy nói vậy, bất đắc dĩ mỉm cười.
Giọng trước đây của anh ta không chỉ dễ nghe một chút, cơ bản chính là sự tồn tại của giọng nam thần được chưa?
Anh ta cúi đầu, tiếp tục húp vài ngụm cháo.
Nhưng anh ta vẫn không nhịn được muốn nhìn cô ấy.
“Không phải lúc nãy em muốn bỏ mặc anh ư? Tại sao đột nhiên quay lại vậy?”
“Tôi sợ anh chết thật, quay lại đem chút gì đó cho anh ăn.”
Huyễn Nhiên: …
Câu nói này khó tránh cũng kích thích quá, cho dù anh ta chết thật thì đã sao?
Hình như cũng đâu có bao nhiêu người quan tâm?
“Anh nói cho tôi biết, từ khi nào mà anh bắt đầu phát hiện Tần Ngọc Linh cắm sừng anh?”
Đôi mắt của Huyễn Nhiên chớp chớp.
Chuyện này thật sự cũng chẳng vinh quang, điều đó chứng tỏ anh ta không có sức hút.
Nếu anh ta thật sự có sức hút, làm sao người phụ nữ của mình có thể còn ở bên cạnh người đàn ông khác, và còn quang minh chính đại lăn lộn như thế.
“Anh có thể không trả lời câu hỏi này được không?”
“Không được!” Thư Khả Như rất kiên định đáp lại anh ta.
“Bản thân anh phát hiện chuyện này, Tần Ngọc Linh cứ luôn nghĩ rằng tôi nói cho anh nghe. Tuy nhiên, tôi chưa hề nhắc nửa câu nào với anh thì sao có thể nói cho anh nghe chứ?”
“Vì vậy, ngay từ đầu em đã biết cô ta cắm cỏ trên đầu anh rồi, còn là cỏ xanh mơn mởn như thế.”
Thư Khả Như nghe anh ta so sánh như thế, xém chút không kiểm soát được nét mặt của mình, vì sự ví von này đúng là rất buồn cười.
“Từ lúc học đại học, cô ta đã bắt đầu cắm sừng anh rồi. Hơn nữa, ban đầu cô ta xảy ra tai nạn là vì muốn giải quyết chuyện mang thai, cho nên lúc đó cô ta mới chảy máu nhiều như thế mà không tìm thấy vết thương.
Và tôi cũng hứa với Tần Ngọc Linh, sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, cũng sẽ không hé nửa lời với anh. Nhưng tôi không ngờ bản thân anh cũng không phát giác, vẫn thích cô ta như vậy.”
Huyễn Nhiên vội lắc đầu: “Anh không phải như thế được chưa? Lúc trước người mà anh thích là em, nhưng anh cảm giác em đối với anh chỉ là tình anh em, cho nên anh cũng không vội bày tỏ.
Nhưng sau đó, đột nhiên lại xuất hiện một Tần Ngọc Linh, rồi cô ta lại mua bữa sáng cho anh, lại nấu súp cho anh, nói thật anh còn khá là cảm động.
Vì trước giờ chưa từng có ai quan tâm anh như vậy, sau đó có một lần mọi người cùng nhau uống rượu, đã uống say mèm. Lúc đó, Tần Ngọc Linh nằm vào lòng anh, trên người đầy dấu hôn.
Vì vậy em biết lúc đó tâm trạng anh phức tạp bao nhiêu không? Đúng là rối như tơ vò, sau đó cô ta tỉnh lại thì bày tỏ thẳng thắn với anh, anh và cô ta cứ mơ hồ lại ở bên nhau.
Còn về tại sao anh thích cô ta, là do sau này bồi dưỡng từ từ mà có.”
Thư Khả Như đúng là cạn lời với Huyễn Nhiên, gì mà tình anh em?