Nguyễn Hạo Thần trực tiếp nhấp vào mà không cần suy nghĩ, khi nhìn thấy nụ cười trong sáng của Tô Cảnh Nhạc thì đôi môi mỏng của anh cũng không kiềm được nhếch lên.
Cậu nhóc này đúng là càng ngày càng giống anh, nếu cậu bé cũng có thể cười như vậy với anh, thì anh cảm thấy cuộc sống cũng quá đầy đủ rồi.
Chỉ là không biết Nguyễn Hạo Thần đã nghĩ đến điều gì, ánh mắt cũng càng lúc càng trở nên sâu xa, chỉ cần Tô Thanh Anh không tha thứ cho anh thì đứa con trai này của anh đương nhiên cũng sẽ không tha thứ cho anh.
Cho nên nếu muốn có được sự tha thứ của Tô Thanh Anh, vậy thì phải để cô làm mọi thứ cô muốn làm, không được ngăn cản cô!
Sau đó trên màn hình xuất hiện nụ cười của Tô Thanh Anh, trong mắt của cô như thể có ánh sáng vậy, rất rực rỡ chói mắt.
Cô và cậu nhóc chơi đùa trong làn nước biển thực sự rất vui vẻ, sự tinh nghịch và ngoan ngoãn được cậu bé thể hiện ra một cách vô cùng tinh tế.
Sự dịu dàng và yêu thương của Tô Thanh Anh cũng được bộc lộ ra hoàn toàn.
Đây chính là dáng vẻ nên có của hai mẹ con, cảnh tượng thực sự rất xinh đẹp, chỉ là hình như còn thiếu một người đàn ông…
Những suy nghĩ trong lòng Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa dừng lại thì đã bị cảnh tượng hiện ra trên máy tính cắt đứt.
Bởi vì trong đó có bóng dáng của một gia đình ba người, mặc dù Tôn Tử Phàm chỉ có bóng lưng, nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn có thể nhận ra trong nháy mắt, sắc mặt của anh từ từ trở nên u ám.
Cảnh tượng trong đây đúng là không phải dạng gai mắt thông thường, bởi vì lúc này ba người họ mới giống như một gia đình ba người, Tô Thanh Anh không hề đặt anh trong kế hoạch.
Đặc biệt là nụ cười hiện ra trên mặt bên của Tôn Tử Phàm, khiến cho Nguyễn Hạo Thần nóng lòng muốn chui thẳng vào trong màn hình để đánh anh ta một trận.
Đây rõ ràng là vợ con của anh, tại sao phải để người đàn ông khác chiếm giữ chứ?
Nguyễn Hạo Thần tức giận đến mức tắt máy tính ngay lập tức, xem ra anh phải hỏi rõ ràng rốt cuộc Tô Thanh Anh là có ý gì? Đừng quên giấy hôn thú của họ vẫn còn ở đây, vậy mà lại táo bạo quyến rũ người khác như vậy, cũng có phần quá đáng ghét rồi đấy.
Anh lập tức cầm điện thoại lên gọi qua, nhưng đối phương luôn báo đường dây đang bận.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần làm sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy, nếu anh còn ung dung không vội nữa thì vợ con của anh thực sự có thể theo người khác chạy mất.
Tên đàn ông chó Tôn Tử Phàm đó, phụ nữ trên thế giới này hằng hà sa số, vậy mà ngày nào cũng thích quyến rũ vợ của anh, thật là!
Có phải cần anh giới thiệu một người phụ nữ cho anh ta hay không?
Xem ra khi có thời gian thì phải sắp xếp một người phụ nữ đến gặp mặt anh ta mới được, nếu không thì anh ta luôn có suy nghĩ với vợ của anh.
Gọi lần đầu không được, vậy thì gọi lần thứ hai, nếu lần thứ hai vẫn không gọi được thì gọi lần thứ ba!
Nếu cả ba lần cũng không gọi được thì anh xông thẳng qua đó tìm người!
Quả nhiên sau khi gọi đến lần thứ ba, đối phương vẫn trong trạng thái đường dây bận, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy không thể kìm được cơn nóng nảy của mình nữa, rốt cuộc cô đang nói chuyện điện thoại với ai, anh đã gọi ba lần mà vẫn không thể gọi được.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần đã nhanh chóng bình tĩnh lại, lỡ như cô hiện giờ đang xử lý những việc của công ty thì sao? Cho nên chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian hơn để nói chuyện điện thoại.
Vì vậy, anh nhất định phải bình tĩnh lại, không được nóng vội như thế, không được để cơn tức giận của mình làm choáng váng đầu óc, cũng đã nói manh động là ác quỷ, câu nói này chắc chắn không sai.
Nguyễn Hạo Thần đoán không sai, Tô Thanh Anh đang nói chuyện điện thoại với nhân viên của công ty, phải căn dặn một số chuyện trên công việc.
Sau khi Tô Thanh Anh giải quyết hết mọi thứ, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên đó, cô lập tức giật mình, Nguyễn Hạo Thần đã gọi cho cô ba lần trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Anh đây là bị người ta ăn cướp sao? Hay là bị ám sát, hay là bị người ta làm thế nào rồi?
Lại có thể gọi cho cô ba lần trong một phút ngắn ngủi, tình hình hiện giờ khiến cả người cô ngỡ ngàng.
Sau đó lập tức gọi lại.
Đối phương nhanh chóng bắt máy, có thể nói là bắt máy ngay lập tức.
“Nguyễn Hạo Thần, anh đã bị người ta giết chết rồi sao? Gọi cho tôi những ba lần trong vòng một phút, nếu anh chưa chết thì đừng nói nữa.”
Lời nói đúng là cay độc!
Trên khuôn mặt điển trai của Nguyễn Hạo Thần trượt xuống vài vạch đen thô dày, đây là vô cùng mong muốn anh đi chết sao?
Cho nên vừa nãy cô thực sự là đang trong cuộc gọi bàn chuyện công việc à?
“Tôi có chuyện muốn hỏi em.”
“Có chuyện gì thì anh nói nhanh hỏi nhanh, tôi còn có việc phải làm, không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với anh.”
“Tại sao em không gọi tôi khi quay phim về bố mẹ và con cái? Rõ ràng tôi tin rằng con của em cũng là con của tôi, tại sao lại để tên đàn ông chó Tôn Tử Phàm đó đi quay? Rốt cuộc em đã đặt tôi ở vị trí gì?
Em là vợ của tôi, cậu nhóc đó là con trai của tôi, nhưng hai người lại gọi người đàn ông khác đến quay MV về bố mẹ và con cái để làm rõ scandal cho một người đàn ông khác nữa, rốt cuộc em đã đặt tôi ở đâu?”
Trên mặt của Tô Thanh Anh hiện lên vẻ bất lực.
Giọng điệu người vợ giận hờn này của Nguyễn Hạo Thần là chuyện gì vậy? Như thể cô đã làm ra chuyện có lỗi với anh vậy, sau đó còn không biết ngại nhắc đến chuyện cô là vợ anh, nhưng anh hẳn nhớ rất rõ năm năm trước, Nguyễn Hạo Thần chưa từng thừa nhận thân phận này của cô.
Bây giờ đã lâu như vậy rồi, tại sao lại muốn thừa nhận chứ?
Đúng là nực cười!
“Nguyễn Hạo Thần, anh đừng gọi cái từ này, bởi vì khi anh gọi cái từ này, thực sự khiến tôi buồn nôn tột cùng, trước đây anh chưa bao giờ thừa nhận cả, hà cớ gì bây giờ lại cuống cuồng thừa nhận như vậy chứ?
Hơn nữa, xin anh hãy nhớ rằng chúng ta bây giờ không phải là quan hệ vợ chồng gì cả, mối quan hệ giữa chúng ta hiện giờ chỉ là cấp trên với cấp dưới bình thường, nó không phải là con trai của anh, chỉ là con của một mình tôi thôi, tôi đã một mình nuôi nấng nó khôn lớn trong suốt những năm qua, anh không có bất kỳ tham dự nào cả.
Vì vậy đừng nói Tiểu Bảo là con của anh, chưa kể anh không có lý do để xen vào những gì tôi làm, hơn nữa, anh lấy thân phận gì để nói những lời này?
Trong khoảng thời gian gần đây tôi rất bận, vì vậy tốt nhất anh đừng đến làm phiền tôi, nếu không thì đừng trách tôi nói ra những lời càng cay độc hơn.”
Nguyễn Hạo Thần: “Nhưng vợ à, tôi thực sự đã biết sai rồi, tôi đã tự kiểm điểm lại mình trong suốt năm năm trời, tôi biết mình đã sai ở đâu, cho nên em xem liệu em có thể tha thứ cho tôi không?”
Tô Thanh Anh khẽ nhướng mày lên, Nguyễn Hạo Thần đây đang xảy ra chuyện gì vậy?
Nếu cô nói những lời như vậy vào lúc trước thì chắc chắn Nguyễn Hạo Thần sẽ tức giận.
Nhưng hôm nay có phải anh đã uống nhầm thuốc rồi không?
Cô cũng đã nói cay độc và tàn nhẫn như vậy rồi mà Nguyễn Hạo Thần lại còn có thể dịu dàng nhã nhặn nói chuyện với cô?
Điều này không khỏi cũng khiến người ta quá ngạc nhiên rồi.
Hơn nữa còn có cảm giác tủi thân, một sự tủi thân thần kỳ làm sao!
“Nguyễn Hạo Thần, tha thứ anh là chuyện không thể nào, có khả năng cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh, cho nên anh hãy bỏ ý định đó đi.”
“Tôi thực sự đã biết lỗi rồi.”
“Anh thực sự biết lỗi sao? Nếu anh thực sự biết lỗi thì tại sao anh vẫn ở bên Lâm Tiêu trong suốt năm năm nay vậy? Hơn nữa, khi tôi mới về nước thì đã lập tức dự bữa tiệc đính hôn của hai người rồi, bây giờ anh nói với tôi anh đã sai rồi sao?”