“Nếu tin tốt này khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên hoặc bất ngờ, vậy thì anh có thể nói ra. Nếu không thì khỏi cần lắm lời làm gì.”
Lý Lâm: …
Câu này của phó tổng giám đốc khó tránh làm người khác tổn thương nha.
Lý Lâm cũng không trêu nữa, giọng trầm lên tiếng: “Tập đoàn Nguyễn Thị có một cổ đông bằng lòng bán tất cả cổ phần hiện có của anh ta, trong tay anh ta có mười phần trăm cổ phần. Nhưng giá mà anh ta đưa ra tương đối cao, Phó tổng giám đốc cảm thấy có thể chấp nhận được không?”
Tô Thanh Anh chau mày, vẻ mặt bình thản, cũng không biết cô đang cân nhắc điều gì.
Hay nói cách khác, cô lo đây là một cái bẫy.
“Phó tổng giám đốc, tôi đã điều tra người này rồi. Anh ta tên Cao Tư Thiên, năm nay đã bốn mươi hai tuổi. Ngoài Nguyễn Hạo Thần ra, anh ta là một trong những người trẻ tuổi nhất trong các cổ đông, đã có vợ và hai con.
Anh ta cũng không làm chuyện phi pháp. Thân thế và kinh nghiệm của người này vô cùng minh bạch. Nhưng có một nghi vấn chính là không biết cổ phần trong tay anh ta từ đâu mà có, vì anh ta không biết gì về kinh doanh.
Điểm này tôi đã xem xét cẩn thận thông tin này, nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối nào. Có lẽ đây chính là nguyên nhân tại sao anh ta muốn bán cổ phần của tập đoàn Nguyễn Thị cho chúng ta.”
Sau khi Lý Lâm nói xong, Tô Thanh Anh cũng chưa lên tiếng nói gì.
Anh ta chỉ thấy lông mày của cô nhíu chặt, người không biết gì về kinh doanh lại sở hữu mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Nguyễn Thị, điểm này đúng là khiến người khác phải nghi ngờ.
Nói cách khác, lúc trước có ai đã chuyển nhượng số cổ phần này cho anh ta, Tô Thanh Anh cảm thấy khả năng này tương đối cao.
Cũng có thể là từ thời xa xưa, cho nên Lý Lâm không thể tra ra người sở hữu cổ phần trước đó.
Nay có người chủ động dâng tận cửa, sao lại không cần? Tuy về mặt giá cả hơi cao một chút, nhưng chỉ cần nằm trong phạm vi phù hợp thì không thành vấn đề.
Dẫu sao bây giờ cổ phần của tập đoàn Nguyễn Thị vẫn rất đáng tiền. Cho dù chỉ có một phần trăm cổ phần, đó cũng là một khoản thu nhập đáng kể.
“Tôi muốn gặp người này. Hơn nữa, bây giờ chúng ta chỉ cần thu mua cổ phần, những chuyện khác có nguồn gốc hay nguyên nhân nào đó cũng không có bất kỳ liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta chỉ có một mục tiêu!”
Tô Thanh Anh trước giờ không thích lo chuyện bao đồng, đặc biệt là dính líu đến người trong kinh doanh. Loại người này bình thường mà nói đều thuộc dạng khôn ngoan và xảo quyệt hơn, tuyệt đối không thể tin lời nói ngoài mặt được.
Có thể lăn lộn tại tập đoàn Nguyễn Thị lâu như thế mà không bị ai tính kế, chắc cũng không phải hạng người đơn giản.
Những tài liệu Lý Lâm tra được chắc chắn không sai. Nhưng ai có thể ngờ, liệu trong đây có bị động tay động chân vào rồi hay không?
Lúc bốn giờ, Tô Thanh Anh hẹn gặp Cao Tư Thiên trong một quán cà phê. Nơi này có không gian riêng cũng không tệ, trước và sau mỗi bàn đều có rèm che.
Cao Tư Thiên có vẻ ngoài thanh lịch, diện mạo thuộc kiểu phổ biến. Tay anh ta đặt trên bàn, thỉnh thoảng đẩy kính trên sống mũi của mình.
Điều này chứng minh anh ta đang trong trạng thái khá là căng thẳng. Tô Thanh Anh cũng không biết anh ta căng thẳng chuyện gì, hay nói cách khác là sợ bị người khác phát hiện.
Tô Thanh Anh rất điềm tĩnh uống một ngụm cà phê, ánh mắt mang vẻ lạnh lùng.
“Anh Cao, anh thật sự đã quyết định bán số cổ phần của tập đoàn Nguyễn Thị trong tay mình cho chúng tôi với giá cao? Trong đây, tôi mặc kệ anh có nguyên nhân gì hay vấn đề gì, đều không có bất kỳ liên quan gì đến chúng tôi. Mà việc chúng ta gặp mặt chỉ vì giao dịch cổ phần.” Tô Thanh Anh đi thẳng vào vấn đề chính. Họ tới đây quả thật là giao dịch, cho nên không cần trò chuyện phiếm hay khen lẫn nhau trong kinh doanh.
Lại chẳng phải bàn chuyện hợp tác gì quan trọng, thu lại kiểu thổi phồng đó đi.
Cao Tư Thiên cũng hoàn toàn không ngờ Tô Thanh Anh lại thẳng thắn như thế.
Số cổ phần này vốn không thuộc về anh ta. Năm xưa, người kia chuyển nhượng lại cho anh ta, sau này cũng chưa từng xuất hiện. Cao Tư Thiên luôn nghĩ người ta đã xảy ra chuyện, cộng thêm khoảng thời gian này, tập đoàn Nguyễn Thị xảy ra rất nhiều vấn đề, mấy chuyện này đều liên quan tới cổ đông.
Cho nên để che giấu một số chuyện, anh ta cần phải bán ra toàn bộ chỗ cổ phần này. Nếu không, lương tâm anh ta cũng không yên.
Kiếm được nhiều tiền như vậy, số tiền bán cổ phần đủ để anh ta tiêu xài cả đời.
“Cô Tô, bên cô có thể chấp nhận mức giá tôi nói không? Nếu có thể chấp nhận, vậy chúng ta mau chóng hoàn thành nghi thức chuyển nhượng cổ phần đi.”
Tô Thanh Anh nhìn anh ta, ánh mắt của Cao Tư Thiên rõ ràng có vẻ lo lắng, cũng không biết rốt cuộc anh ta đang lo những gì, hay là đang căng thẳng, sợ hãi.
Vậy cổ phần trong tay anh ta thật sự đáng suy nghĩ cẩn thận.
“Anh Cao, mức giá anh đưa ra vẫn nằm trong phạm vi tôi chấp nhận được. Cho nên anh không cần cân nhắc gì hết, chỉ cần đồng ý, bây giờ chúng ta có thể tiến hành chuyển nhượng cổ phần. Bây giờ sẽ có một nửa số tiền chuyển vào tài khoản của anh, sau khi chúng ta hoàn thành xong vụ chuyển nhượng, chỗ tiền còn lại sẽ được chuyển toàn bộ vào tài khoản của anh.”
Cũng chỉ một trăm năm mươi triệu, tập đoàn DN không thiếu số tiền này.
Chẳng mấy chốc, Cao Tư Thiên lấy giấy chuyển nhượng cổ phần ra, lúc Tô Thanh Anh ký tên vào, tất cả số tiền đã được nhập vào tài khoản của anh ta.
Cao Tư Thiên rất vui khi thấy tin nhắn trong điện thoại, nhìn số không đếm không xuể mà trong lòng vui mừng điên cuồng, xem ra quyết định này của anh ta là rất chính xác.
Tô Thanh Anh liếc nhìn nội dung trong giấy chuyển nhượng cổ phần, đôi môi đỏ giương lên nụ cười. Bây giờ trong tay họ chính thức sở hữu hai mươi hai phần trăm cổ phần.
Nếu Nguyễn Hạo Thần biết chuyện này, vẻ mặt chắc chắn rất đặc sắc.
Sau khi Tô Thanh Anh rời khỏi quán cà phê, nhanh chóng tới sàn giao dịch chứng khoán lớn nhất thành phố Giang Thành. Cô nôn nóng muốn biết người sở hữu số cổ phần của Cao Tư Thiên trước đó là ai?
Cuối cùng, Tô Thanh Anh chỉ nhận được một cái tên, Nguyễn Mẫn Huy!
Rốt cuộc Nguyễn Mẫn Huy là ai? Hơn nữa, cũng mang họ Nguyễn. Trên đời này đúng là không nhiều chuyện trùng hợp.
Tô Thanh Anh lập tức nhờ Lý Lâm điều tra cái tên Nguyễn Mẫn Huy này, nhưng cuối cùng cho cô kết quả là không có người này!
Lẽ nào là đã mất từ rất nhiều năm về trước, cho nên mới chuyển nhượng cổ phần trong tay mình cho Cao Tư Thiên.
Đột nhiên điện thoại bên cạnh reo lên, tiếng chuông đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Thanh Anh.
“Alo, chú Huy.” Tô Thanh Anh chau mày, dạo này chú Huy hình như có vẻ lo lắng.
Nhưng đây chỉ là phán đoán của cô.
“Chú gọi tới chủ yếu là muốn bàn một chuyện với cháu. Vương Luân và Địch Như Quảng là người chú sắp xếp vào tập đoàn Nguyễn Thị. Nhưng bây giờ họ đã xảy ra chuyện, tương đương một con cờ bỏ đi.” Giọng của người trong điện thoại nặng nề khác thường.
“Bên Nguyễn Hạo Thần hình như đã tra ra được chú rồi, cho nên cháu cần phải tăng tốc. Mặc kệ cháu dùng cách gì, lý do gì, cũng phải tìm cho ra sở nghiên cứu sinh vật của họ cho chú!”
Tô Thanh Anh nghe xong, nhíu mày lại, vậy mà bọn người bên Nguyễn Hạo Thần đã tra ra chú Huy rồi sao?
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô một chút.