Nghe A Minh nhắc nhở như vậy, Tôn Tử Phàm cũng sực nhớ ra còn có chuyện này. Xảy ra tai nạn máy bay nghiêm trọng như vậy thì chắc chắn cả nước sẽ đưa tin. Trong khi tối hôm trước, anh ta đã nhắn tin cho cô, nói mình sẽ đi chuyến bay ấy ngày hôm qua.
Xem thời sự lại không liên lạc được với anh ta thì lo chết khiếp chứ còn gì nữa.
Anh ta giơ tay về phía A Minh, không nói không rằng.
A Minh nhìn anh ta lấy làm khó hiểu. Cậu chủ muốn gì đây?
Dù gì cũng phải cho anh ta một ý chứ.
Mãi không thấy được thứ mình muốn, Tôn Tử Phàm ngẩng đầu lên nói: “Mau đưa điện thoại di động của cậu cho tôi. Tôi giơ tay lâu như thế mà cậu không đưa tôi à?”
“Cậu chủ, nếu cần điện thoại di động thì anh nói luôn đi. Anh không nói ra, làm sao tôi biết được anh cần gì.”
Tôn Tử Phàm nghe thấy thế thì nghiến răng, nhưng đã thấy chiếc điện thoại di động được đặt trong lòng bàn tay mình nên chỉ trừng mắt với anh ta, không kì kèo thêm nữa.
Tức tốc nhập số của Tô Thanh Anh vào máy. Anh ta chưa bao giờ quên số điện thoại của cô, có thể nói là thuộc làu làu.
Nhưng sau khi gọi đi thì liên tục ở trạng thái không có ai bắt máy, cũng không biết phải chăng đang bận việc khác hay không.
Tôn Tử Phàm chau mày. Có khi nào sau khi xem được tin tức này, tưởng anh ta đã gặp phải chuyện gì…
Quay sang nhìn A Minh, nói: “Lập tức chuẩn bị máy bay về nước cho tôi. Ngay và luôn.”
A Minh gật gù, nhưng không hề cử động.
Tôn Tử Phàm lấy làm lạ nhìn anh ta. Chẳng lẽ lời mình nói còn chưa đủ rõ ràng?
Không nhịn được cất giọng hỏi: “Có phải cậu không hiểu tôi nói gì không? Ý của tôi là chẳng lẽ vẫn chưa đủ rõ ràng à?”
“Không phải ạ. Cậu chủ đang cầm điện thoại của tôi. Tôi không liên lạc với ai được.” A Minh nói một câu tỉnh bơ, mắt chớp chớp.
Khóe miệng Tôn Tử Phàm khẽ nhúc nhích, lập tức ném điện thoại vào lòng anh ta.
A Minh cũng không nấn ná ở lại lâu mà quay người bỏ đi luôn.
Bình tĩnh lại, dường như Tôn Tử Phàm nghĩ ra điều gì đó, lập tức vớ lấy một chiếc máy tính xách tay, mở hòm thư của mình ra.
Anh ta có thể gửi email cho Tô Thanh Anh, bày tỏ rằng cô không cần lo lắng. Bao năm qua, hai người đã hình thành một kiểu thần giao cách cảm, cũng đã quen lo lắng cho người kia.
Thế nhưng Tô Thanh Anh lại luôn con anh ta như một người anh trai. Đây là một trong số những điều anh ta không ưa nhất. Nhưng nếu không chấp nhận thì cô ngốc đó sẽ ngày càng xa rời anh ta, nên chỉ đành tạm bằng lòng với thân phận này.
Soạn một email tương đối ngắn gọn gửi cho cô.
Tô Thanh Anh rót nước quay lại thì thấy màn hình điện thoại di động bật sáng, là một số điện thoại rất lạ, hơn nữa còn ở một vùng không xác định.
Tô Thanh Anh tưởng là cuộc gọi rác nên cũng không gọi lại.
Lúc mở máy tính lên, thấy hòm thư bật ra một email mới. Cô vội vàng mở ra, lúc đọc nội dung, cô bỗng nhẹ nhõm cả người. May mà anh ấy không gặp chuyện gì.
Trên email chỉ hiện vỏn vẹn mấy chữ: Không cần lo lắng, ổn cả.
Vậy là Tôn Tử Phàm đã không lên chiếc máy bay bị nổ tung kia. Cũng coi như đã thoát một kiếp nạn.
Lập tức trả lời anh ta: Khi nào về?
Tôn Tử Phàm: Đợi sau khi chuyện này lắng xuống hoàn toàn, anh sẽ về. Em phải tự chăm sóc mình chu đáo.
Tô Thanh Anh: Dạ.
Biết Tôn Tử Phàm không hề hấn gì, cuối cùng trái tim thấp thỏm của Tô Thanh Anh cũng yên lại. Cô vẫn chưa cho cậu nhóc kia biết chuyện này. Bây giờ yên ổn rồi thì cô cũng không cần nói nữa.
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn Thị, Nguyễn Hạo Thần vẫn đang ngồi trên xe lăn, nhưng khí thế của anh không mảy may giảm sút.
Vương Luân và Địch Như Quảng đứng sau lưng anh. Hai người cúi đầu, so vai, trông vẻ mặt khá là kì quặc.
Họ đang tò mò, rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần mắc phải bệnh gì mà vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng bóng lưng lại thẳng quá mức.
“Tổng, tổng giám đốc, anh còn việc gì nữa không?” Vương Luân đánh bạo hỏi.
Tâm trạng của họ lúc ở đây cũng cực kì chật vật. Tuy khá tò mò xem rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần đã gặp phải chuyện gì, nhưng so ra thì họ tiếc mạng sống hơn.
“Tôi tìm các anh vì việc gì, đáng lẽ các anh phải thừa hiểu chứ? Nói xem trong thời gian tôi vắng mặt, các anh đã góp những công lao to lớn gì cho tập đoàn Nguyễn Thị?”
Giọng nói lạnh lùng, trầm lắng của Nguyễn Hạo Thần chậm rãi vang lên, ánh mắt sắc lẹm dán chặt vào họ.
Bị ánh mắt đó của anh nhìn chằm chằm, cả Vương Luân lẫn Địch Như Quảng đều bất giác run rẩy, đều nhìn chằm chằm đầu ngón chân của mình.
Dĩ nhiên họ không dám nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Hạo Thần.
“Cho tôi biết, rốt cuộc người đứng sau lưng các anh là ai? Nếu nói ra thì hình phạt cho các anh còn đơn giản một chút. Nhưng nếu không khai báo rõ ràng thì có lẽ hậu quả của các anh sẽ rất nghiêm trọng đấy.” Nguyễn Hạo Thần ngừng lại, trong mắt hiện lên cảm xúc khá mơ hồ.
Rồi anh nói tiếp: “Địch Như Quảng, với tư cách là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Nguyễn Thị, tôi có quyền huy động cổ phần của anh và cũng có quyền thu hồi lại toàn bộ cổ phần của anh.
Nên anh hãy nghĩ cho kĩ xem, giấu diếm chuyện này quan trọng hơn hay tiền tài của anh quan trọng hơn. Giữa hai cái này, chắc trong lòng anh sẽ có sự lựa chọn công bằng.”
Nguyễn Hạo Thần đích thực là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Nguyễn Thị. Anh có quyền huy động cổ phần của tất cả mọi người.
Và những người này cũng chẳng thể kháng cự. Nếu Địch Như Quảng chọn lựa che giấu chuyện này thì anh ta sẽ đánh mất hết tất cả mọi thứ mình đang có.
Là một trong số những cổ đông của tập đoàn Nguyễn Thị, lợi nhuận từ cổ tức hàng năm của họ lên tới hàng chục triệu, thậm chí là hàng trăm triệu. Tất nhiên, điều này còn phụ thuộc vào thu nhập của tất cả các công ty con, cũng như các thương hiệu khác nhau của tập đoàn Nguyễn Thị.
Đồng thời cũng phụ thuộc vào mức độ chăm chỉ của những người này. Nếu họ chịu khó làm việc thì lương thưởng cuối năm của mọi người sẽ tăng lên. Đương nhiên, cổ tức cuối năm của những cổ đông này cũng không hề ít ỏi.
Thu nhập của công ty gắn bó chặt chẽ với những điều này, nên đừng nghĩ rằng không có bất cứ mối liên hệ nào.
Nghe xong, Địch Như Quảng bắt đầu thấy căng thẳng. Nói không được, không nói cũng chẳng xong.
Nói ra thì anh ta sẽ phải trả một cái giá rất đắt, nhưng không nói thì cái giá mà anh ta phải trả cũng rất đắt.
Hiện tại, không dễ dàng gì anh ta mới có được nhiều cổ phần như thế ở tập đoàn Nguyễn Thị. Chỉ vì một người xa lạ không quen biết mà mất đi những thứ này mà nói không đau xót là nói dối.
Vương Luân cũng không khỏi căng thẳng. Nếu Địch Như Quảng lựa chọn lợi ích của mình thì tất nhiên anh ta cũng sẽ lộ ra. Thế thì làm sao anh ta có thể có kết cục tốt đẹp được?
Thấy cả hai đều im thin thít, Nguyễn Hạo Thần cũng không có nhiều sự kiên nhẫn. Nhưng khí thế nghiêm nghị, lạnh lùng toát ra từ anh khiến họ khốn đốn vô cùng.
“Người mà các anh là ông Sass Hugh, tổng giám đốc tập đoàn DN, có đúng không?” Nguyễn Hạo Thần đã dặn Triều Dã điều tra tổng giám đốc tập đoàn DN và điều tra ra được cái tên này.
Nhưng không có lấy một tấm ảnh nào. Người này thật sự quá thần bí.