Vào khoảnh khắc cửa đóng lại, mắt Thư Khả Như ửng đỏ.
Cô ấy tự nhủ phải thật kiên cường, nhưng cuối cùng cũng vì một câu nói của anh ta mà không nhịn nổi.
Cô ấy tựa người vào cửa cơ thể trượt xuống, ánh mắt trống rỗng không biết đang nghĩ gì.
Cô ấy nghĩ mình sẽ dần dần biến mất khỏi cuộc sống của anh ta, cho đến khi không bao giờ gặp lại nữa.
Sau đó phai nhạt, tiêu tan...
Tiêu tan đến độ nếu có một ngày nọ ai đó hỏi cô ấy, Thư Khả Như, hồi còn trẻ có phải cô đã thích một người hay không? Người kia làm cô không ngủ được, ngày đêm tơ tưởng?
Cô ấy cũng sẽ hờ hững trả lời, giống như làn gió nhẹ thổi qua mặt hồ chỉ tạo lên những gợn sóng nhè nhẹ rồi lại tĩnh lặng, không chút bận tâm.
Từng có!
Có một thiếu niên cô ấy chỉ vừa nhìn đã thích, thích đến điên cuồng!
Cô ấy đứng dậy đi lên lầu, lôi từ gầm giường ra một chiếc hộp màu xanh biển. Cô ấy mở hộp ra, đập vào mắt đều là ảnh chụp chung của cô ấy và Chu Ngọc hồi học Đại học.
Còn có ảnh anh ta chơi bóng rổ, đoạt giải thưởng, cuộc sống thường ngày...
Trước đây cuộc sống của cô ấy luôn có anh ta, hiện nay dường như không thể có được nữa. Hồi ức bắt đầu thật đẹp, kết cục lại không như mong muốn thế này.
Trở thành người lạ có vẻ là lựa chọn và cũng là cách tốt nhất.
Thư Khả Như ôm chiếc hộp đi xuống lầu, đứng bên thùng rác siết chặt ngón tay. Cô ấy nhìn thiếu niên nở nụ cười mê người trong ảnh, tựa như ánh mặt trời xuyên qua đầu ngón tay cô ấy, mang theo sự ấm áp nho nhỏ.
Cuối cùng trở thành bọt nước...
Vứt bỏ, vậy thì thật sự không còn gặp nhau nữa.
Cô ấy đặt nó bên cạnh thùng rác, xoay người trở về.
Cô ấy không để ý đến, ở gần đó có một chiếc Maybach màu đen vẫn luôn quan sát từng động tác của cô ấy.
Cô ấy vừa đi Chu Ngọc liền xuống xe.
Anh ta đi đến gần cái hộp, vừa mở ra nhìn thấy thứ bên trong, tim anh ta dường như đã lỡ mất nửa nhịp...
Ban ngày, Tô Thanh Anh chính thức đến Tập đoàn Nguyễn thị báo cáo, cô không ngờ Lâm Tiêu cũng ở đó.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
“Tô Thanh Anh, thật trùng hợp. Chúng ta ở cùng một bộ phận.”
Cô nhướng mày nhìn cô ta một cái, không nói lời nào.
Đối với công việc, cô tự nhiên không sợ gì cả. Còn đối với Lâm Tiêu, cô càng không sợ!
Cô ngồi xuống vị trí làm việc, không màng đến ánh mắt quái đản mà những người khác bắn đến chỗ mình. Mọi người ở đây ai nấy đều biết Tô Thanh Anh là Phó giám đốc Tập đoàn DN, tại sao lại đến Tập đoàn Nguyễn thị làm một nhân viên quèn?
Trong đó tất nhiên có điểm lạ lùng, nhưng Tô Thanh Anh đến đây lại do Tổng giám đốc của bọn họ tự mình sắp xếp, nên bọn họ có muốn hỏi cũng không dám.
Quan hệ giữa Tô Thanh Anh và Tổng giám đốc nhất định không bình thường.
Tô Thanh Anh cúi đầu nhìn thị trường chứng khoán bị biến động của Tập đoàn Nguyễn thị, tin tức đã cho người tuyên bố ra ngoài, hơn nữa còn lập tức lên bảng xu hướng.
Năm năm trước, Tổng giám đốc Tập đoàn Nguyễn thị tự tay nổ súng bắn chết người vợ kết tóc!
Đề tài này chắc là đủ nóng rồi nhỉ?
Tình đầu của Tổng giám đốc Tập đoàn Nguyễn thị vẫn luôn là người thứ ba!
Cùng điểm lại lịch sử hôn nhân của Nguyễn Hạo Thần!
Chỉ với tiêu đề báo đầu tiên thôi cũng đã đủ làm thị trường chứng khoán của Tập đoàn Nguyễn thị xảy ra biến động, hiện nay vẫn còn lao dốc.
Thừa dịp này, cô tự nhiên làm người thu mua cổ phiếu.
Cô cười lạnh lùng, tắt điện thoại.
Để cho mọi người biết, người “chết” Tô Khiết bị một người đàn ông luôn xưng là chung tình, thế mà sau khi kết hôn với người phụ nữ khác vẫn còn ở bên tình đầu. Sau đó còn tự tay nổ súng bắn chết người vợ hợp pháp.
Ha!
Thật sự là nóng đến bỏng tay.
Trong phòng Tổng giám đốc.
Nguyễn Hạo Thần nhíu mày đọc tin tức, lượt tương tác và bảng xu hướng đều đã lên vị trí số một, đồng thời cũng gây ảnh hưởng không nhỏ cho Nguyễn thị.
Cứ tiếp tục như vậy thì tổn thất của Tập đoàn là không thể đong đếm.
Chỉ trong vòng chưa đến ba tiếng, vì tin tức này mà cổ phiếu của Nguyễn thị đã tụt giá trầm trọng.
“Nguỵ Toàn, đi điều tra. Cho người đè tin tức này xuống trước đi, nhanh lên.”
“Vâng ạ.”
Sau khi anh ta ra ngoài, văn phòng tĩnh lặng tột độ.
Anh dán mắt vào số liệu trên màn hình, vẻ mặt dần trở nên nham hiểm, tàn ác.
Có người cố tình, sau đó âm thầm thu mua cổ phiếu của Tập đoàn Nguyễn thị!
Tốt nhất đừng để anh phát hiện ra là ai, nếu không anh sẽ không dễ dàng buông tha đâu.1
Mở tiêu đề báo nóng nhất ra xem, đọc đề tài cũng làm cho anh vô thức cau mày.
Khi đọc đến nội dung bên trong, con ngươi của anh hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
Đây là một bản kể lại chuyện năm năm trước không thiếu thứ gì, biết tỉ mỉ như vậy ngoại trừ chính nhân vật trong đó ra thì không ai có thể.
Do đó, tin tức này là do Tô Thanh Anh cho người đăng?
Anh đóng trang web lại, lập tức gọi vào số của cô.
“Bây giờ, lập tức đến văn phòng tôi ngay.”
Nhận được điện thoại, Tô Thanh Anh cười lạnh lùng, kể lại quá trình tỉ mỉ như thế anh tự nhiên sẽ đoán ra được là ai đăng tin. Nhưng mà cô cứ không thừa nhận thì anh làm gì được?
Thấy cô rời đi, Lâm Tiêu cũng đi theo phía sau.
Những tin tức trên mạng đó rốt cuộc là thế nào?
Gì mà gọi cô ta là người thứ ba?
Rõ ràng Tô Khiết mới là người thứ ba!
Cô ta và Nguyễn Hạo Thần quen biết và yêu nhau trước, sao lại thành cô ta là người thứ ba rồi?1
Chắc chắn không có gì nhầm lẫn à?
Đám phóng viên đưa tin bậy bạ đáng chết!
Cô đi đến văn phòng anh, khẽ cười hỏi: “Không biết Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì?”
“Cô cố tình sao?”
Cô vô tội nhìn anh, tỏ ý anh nói gì thế tôi không hiểu.
“Tổng giám đốc, anh đang nói gì vậy tôi thật sự không hiểu. Tôi cố tình cái gì? Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến Nguyễn thị làm việc, sao lại thành tôi cố tình rồi?”
Anh nheo mắt nhìn cô. Bây giờ cô giống như một con hồ ly ranh mãnh, lời nói ra không thể dễ dàng tin tưởng.
Hoặc là sau lưng cô có người nào đó?
Có thể là ai?
“Chuyện tin tức rốt cuộc có phải là do cô làm không?”
“Tổng giám đốc, nói chuyện thì phải có bằng chứng. Chẳng nhẽ, những thứ trong tin tức không đúng sự thật à? Hay là vì Tập đoàn Nguyễn thị bị ảnh hưởng bởi mấy tin này?
À, đúng là bị ảnh hưởng thật. Cổ phiếu Tập đoàn Nguyễn thị đã tụt giá nghiêm trọng trên thị trường chứng khoán, nhiều người đã trực tiếp bán tháo cổ phiếu với giá thấp.
Nếu không nhanh chóng ổn định thế cục thì Tập đoàn Nguyễn thị sẽ thật sự bị tổn thất trầm trọng đó!”
Tô Thanh Anh cười như không cười nói.
Trong đôi mắt long lanh ấy, lập loè tia sáng không rõ tâm tình.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô chằm chằm, đang muốn nói gì đó thì Lâm Tiêu gõ cửa rồi trực tiếp đi vào, thấy khoảng cách giữa hai người liền thở phào nhẹ nhõm.
Hồi nãy cô ta ở ngoài cửa đã nghe thấy những tin tức này hình như có liên quan đến Tô Thanh Anh.
Cô ta không hiểu, tại sao Tô Thanh Anh này lại quan tâm đến chuyện của Tô Khiết như vậy, chẳng lẽ cô ta là em gái hay chị gái của Tô Khiết sao?
Nếu Tô Thanh Anh biết được suy nghĩ này của Lâm Tiêu, nhất định sẽ nghi ngờ chỉ số thông minh của bản thân năm năm trước. Với chỉ số thông minh nát bét này của Lâm Tiêu, năm đó sao cô có thể bị tra tấn thảm thương như vậy?
Vô cùng nghi ngờ năm năm trước chỉ số thông minh của cô đã bỏ nhà đi mất!
“Tô Thanh Anh, những tin tức đó có phải đều là do cô tung ra hay không?”