"Cô Tô, tôi cũng trịnh trọng xin lỗi cô. Chuyện này đều là lỗi của chúng tôi, xin cô Tô hãy tha thứ. Trong nhà tôi có già có trẻ, xin cô Tô nhân từ độ lượng bỏ qua lần này!"
"Vậy sao các cô phải nhắm vào cô Tô chứ?"
Phóng viên vừa đặt ra vấn đề, mấy người này chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải. Đâu thể nói vì Tô Thanh Anh là Phó tổng giám đốc của DN, làm việc ở Nguyễn Thị lại quá kiêu ngạo nên các cô nhìn chướng mắt, muốn dạy dỗ đối phương cho bằng được.
Nếu nói như vậy, chắc chắn cả bốn người họ sẽ bị nước miếng của cư dân mạng nhấn chìm!
"Thái độ làm việc của cô ấy quá kiêu ngạo, nên chúng tôi mới..."
Hiện tại toàn bộ internet đều đang chú ý đến tin tức này, một nửa phản đối, một nửa ủng hộ.
Mô hình du hành thời gian: "Nhưng tôi nghe nói Phó tổng giám đốc Tô kia chỉ phát sốt. Vì phát sốt mà kiện người ta mưu sát thì hơi làm quá rồi?"
Yêu Khả Khả: "Theo tôi thấy thì chuyện này không đơn giản như vậy đâu, xin lỗi có tác dụng gì chứ? Xin lỗi mà có tác dụng thì cần chú cảnh sát làm gì?"
Phong hành giả: "Phân tích một cách khách quan, thì những người làm việc kiêu ngạo đều do người ta thật sự có bản lĩnh, làm việc rành mạch lưu loát. Bằng không sao có thể trẻ như vậy đã lên làm Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN. Đó là một doanh nghiệp lớn của nước ngoài, chắc chắn sự cạnh tranh rất khốc liệt, có thể leo lên vị trí đó là người có năng lực thật sự. Hơn nữa, phụ nữ mấy người cũng thật lắm chuyện, làm tốt chuyện của mình là được rồi! Mắc mớ gì phải chạy đi chỉnh đốn người ta. Kết quả dẫn tới nhiều chuyện như thế này, bây giờ còn đứng đây giả bộ đáng thương. Đáng đời thôi!"
Yêu Đới Đới yêu chính mình: "Vị bên trên nói thế không đúng rồi. Người ta đã xin lỗi rồi còn gì, hơn nữa cũng tình nguyện trả tiền thuốc men đủ thứ. Phát sốt thôi mà, cũng phải khiến cho toàn bộ dân mạng biết, đúng là chuyện bé xé ra to."
Chỉ trong vòng mấy giờ mà chuyện này đã phát triển nhanh chóng, rất nhiều người cảm thấy Tô Thanh Anh chuyện bé xé ra to, người ta cũng đã xin lỗi rồi.
Tô Thanh Anh nằm trên giường bệnh cầm notebook xem bình luận, cảm thấy có vài người đúng là nực cười. Bọn họ xin lỗi thì bắt buộc cô phải tha thứ hay sao?
Bản thân chưa trải qua, chỉ biết ngồi đó nói suông thì làm được gì?
Những người như thế mới là buồn cười!
Tôn Tử Phàm đưa Tô Cảnh Nhạc đi học, lúc về còn mua cho Tô Thanh Anh loại trái cây cô thích ăn nhất. Khi bị bệnh thì nên bổ sung nhiều vitamin.
"Tiểu Anh, nghe nói Nguyễn Hạo Thần đã sa thải bốn người kia rồi. Cho dù bọn họ xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến Tập đoàn Nguyễn thị nữa."
Ý là người bị sa thải rồi, cô chơi thế nào cũng được đúng không?
Không có Tập đoàn Nguyễn thị che chở, bốn người kia sao có thể thắng kiện.
"Nào, ăn cái này đi."
"Tử Phàm, anh có gặp Khả Như không?"
"Tối qua cô ấy có tới, nhưng sau đó hình như có việc gì gấp nên vội vàng rời đi rồi."
Tô Thanh Anh gật đầu, không nghi ngờ gì.
Mỗi người đều cần có không gian riêng cho mình, cô không nên can thiệp vào mọi chuyện của cô ấy.
Mà lúc này, Thư Khả Như mơ màng mở mắt ra, cảm thấy cơ thể đau nhức mới giật mình tỉnh táo lại, đôi mắt to chớp liên tục.
Đêm qua...
Cô ấy quay phắt qua nhìn sang bên cạnh, đúng là gương mặt tuấn tú của Chu Ngọc.
Thư Khả Như nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vặn vẹo. Tên khốn chết tiệt này!
Đến cuối cùng cô vẫn bị ép buộc tiếp nhận, người này dày vò cô ấy hơn nửa ngày, đến khi trời sắp sáng mới dừng lại.
Tần Ngọc Linh đã trở lại, sao anh ta còn đến quấn lấy cô ấy nữa? Anh ta có bệnh đúng không?
Theo lý mà nói, Tần Ngọc Linh đã về, người này nên nghĩ mọi cách phân rõ giới hạn với cô ấy, tránh cho đóa sen trắng cao cấp Tần Ngọc Linh hiểu lầm mới đúng. Tại sao mọi chuyện không phát triển theo hướng cô ấy nghĩ?
Cô ấy không có cách nào đoán được tâm tư của Chu Ngọc, nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua lại là sự thật!
Nửa tiếng sau, Chu Ngọc thoáng cau mày. Anh ta gặp một cơn ác mộng hết sức chân thật, mơ thấy sau khi cưỡng ép Thư Khả Như vào tối qua, cô ấy cầm một con dao phay sắc lẹm đuổi theo đòi chém mình.1
Cảnh trong mơ chân thật khỏi phải nói!
Vừa tỉnh lại, anh ta cảm thấy có ánh sáng từ thứ gì đó chiếu vào mắt mình, chờ khi thấy rõ là thứ gì thì anh ta lập tức ngây người.
"Cái đó... Khả Như, em phải bình tĩnh lại, tối qua thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Em bỏ dao phay xuống trước được không? Lỡ như nó làm em bị thương thì tính sao đây."
Thì ra giấc mơ chính là dự báo tương lai!
Anh ta tiếp tục nói: "Khả Như, tôi có thể giải thích chuyện đêm qua. Em đừng xúc động như vậy, buông dao xuống lập địa thành Phật!"
Thư Khả Như lạnh lùng nhìn anh ta, cô ấy đang cầm một con dao sắc bén. Con dao này vừa mua về chưa từng dùng qua, đúng lúc có thể dùng Chu Ngọc để thử độ bén của nó.
"Chu Ngọc, có phải tôi đã nói với anh rồi không? Hai chúng ta không còn nợ nần gì nữa. Nếu được, tôi hy vọng chúng ta có thể xem nhau như người lạ quen thuộc nhất.
Tần Ngọc Linh đã trở về, chứng minh năm đó tôi không hại chết cô ta. Vả lại tôi cảm thấy, rất nhiều chuyện xảy ra giữa chúng ta cũng nên kết thúc rồi.
Hai chúng ta vốn là người của hai thế giới, năm đó lên đại học được quen biết anh là niềm vui đối với tôi, nhưng tôi vẫn luôn biết hai chúng ta không ở cùng một thế giới.
Nhiều năm như vậy tôi cũng mệt lắm rồi. Từ hôm nay trở đi chúng ta đừng liên hệ gì với nhau nữa. Tôi đã buông bỏ mọi chuyện, thật lòng chúc anh và Tần Ngọc Linh hạnh phúc bên nhau!
Thư Khả Như không muốn cưỡng cầu thứ gì nữa. Có vài ký ức chỉ thích hợp giấu sâu trong đáy lòng, lúc buồn chán thì lấy ra nhớ nhung một lát. Nhắc nhở bản thân rằng, mình cũng từng vui vẻ, cũng từng thích một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời. Nhưng cuối cùng mọi thứ đã biến thành tiếc nuối...
Nhưng có vài ký ức nên lãng quên, ví như mấy năm Chu Ngọc tra tấn cô ấy, chỉ có quên đi mới có thể sống tốt hơn được!
Chu Ngọc nghe cô ấy nói xong, sắc mặt sa sầm xuống. Anh ta đã không thể khống chế bản thân, giờ cô ấy lại nói muốn chấm dứt với anh ta. Chuyện đó không có khả năng xảy ra, trừ khi trời sập xuống.
Anh ta ngước nhìn Thư Khả Như, đôi mắt âm trầm lóe lên sự nghiêm túc, khiến cô ấy không dám nhìn thẳng vào anh ta. Vì chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ không nhịn được mà sa vào, sau đó đừng bao giờ mơ chạy thoát nữa.
"Nếu em mệt rồi thì nghỉ ngơi đi! Anh sẽ tiến tới!"
Thư Khả Như giật mình mím chặt đôi môi nhỏ, nhìn chăm chú vào gương mặt người đối diện, không biết nên nói gì mới tốt.
Nếu cô ấy có thể nghe được những lời này sớm hơn, có phải tốt rồi không. Nhưng anh ta lại cố tình nói ra lúc cô ấy quyết tâm muốn quên đi mọi thứ. Quá muộn rồi!
Cô ấy đã vứt bỏ tất cả ký ức, vô ích thôi.
Thư Khả Như bỏ dao trong tay xuống, xoay người đi ra ngoài. Lúc cô ấy ra đến cửa thì hơi nghiêng người nhìn lại: "Anh đi đi, tôi sẽ xem như chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Anh có thể tiếp tục sống bên Tần Ngọc Linh mà anh ngày nhớ đêm mong, tôi cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình."
"Có phải em thích gã Hướng Tây Thần kia rồi không?"
Nghe câu hỏi của anh, Thư Khả Như im lặng không đáp. Cứ thế này cũng tốt.
Hiểu lầm cũng tốt, như vậy anh ta sẽ không quấn lấy cô ấy nữa.
"Thư Khả Như, em chỉ được phép thích mình tôi thôi, không được thích người đàn ông khác! Tôi không cho phép!"1