Chu Ngọc tức tốc đi qua đó, ngồi đối diện với họ.
Thấy Chu Ngọc, hai anh em nhìn anh ngờ vực, anh đến đây làm gì?
“Chu Ngọc, anh đến đây làm gì? Chúng tôi hiện đang có việc rất quan trọng. Cảm phiền anh đừng đến quấy rầy chúng tôi. Chẳng may lát nữa người khác hiểu lầm thì làm thế nào?”
Người khác hiểu lầm? Chu Ngọc hết sức nhạy cảm, bắt ngay lấy mấy từ khóa. Họ đang làm gì đó và còn sợ người khác hiểu lầm. Chắc chắn trong chuyện này có điều khuất tất, hoặc có thể họ đến để xem mắt thật.
“Thư Khả Như, em cũng ít có ác lắm. Giấu anh đi xem mắt cơ đấy. Anh đã biết mình làm sai rất nhiều việc, sẵn sàng xin lỗi em và cũng sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì em, nên em có thể cho anh biết rốt cuộc anh phải làm thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh không?”
Chu Ngọc nói với nét mặt rất nghiêm túc, không hề có vẻ đùa cợt. Đến lúc này rồi mà anh vẫn trêu đùa thì không khéo bà xã chạy theo người ta mất.
Thư Khả Như và Hướng Tây Thần quay sang nhìn nhau, bất chợt ngộ ra rằng Chu Ngọc đã hiểu lầm. Họ đến để gặp bố mẹ ruột, nhưng Chu Ngọc tưởng đâu anh ta đưa em gái ruột của mình đến xem mắt.
Rốt cuộc phải lo lắng, sợ hãi đánh mất đến nhường nào mới cho rằng cô ấy đến xem mắt?
Ngay lập tức, Hướng Tây Thần chợt nổi hứng trêu đùa. Lúc này mà không chọc cho anh ta phát điên lên thì thực sự thấy áy náy.
“Chu Ngọc, anh tưởng anh nói kéo và xin lỗi là có thể bù đắp lại tất cả những gì đã làm với em gái tôi sao? Trên đời còn biết bao nhiêu là đàn ông, đâu cứ nhất thiết phải là anh mới được. Nên anh hãy biết điều một chút và mau đi khỏi đây đi. Nếu không lát nữa người ta hiểu nhầm lại ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của em tôi.
Cảm phiền anh hãy ghi nhớ nằm lòng cho tôi, là anh và em tôi đã là thời quá khứ rồi. Cho dù anh có làm gì hay muốn làm gì cũng không thể quay lại được. Từ đó đến nay, em tôi nó không bao giờ là vật sở hữu của riêng anh.”
Chu Ngọc cau mày. Đương nhiên anh ta biết và cũng hiểu hết những điều này. Thế thì anh ta theo đuổi hạnh phúc và người phụ nữ của mình cũng chẳng có gì sai. Cùng lắm thì cạnh tranh công bằng.
“Hướng Tây Thần, tôi sẽ bù đắp cho những sai lầm mà tôi đã phạm phải bằng cách của tôi. Tôi biết sẽ mất một thời gian rất dài để bù đắp, để làm cho cô ấy cảm động. Bất kể anh có nói gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ kiên trì đến cùng. Cả đời này, Thư Khả Như chỉ là người phụ nữ của mình tôi thôi. Thằng đàn ông khác nằm mơ cũng đừng hòng.”
Đầu mày của Thư Khả Như giật khẽ. Đúng là Chu Ngọc vẫn ngang ngược như mọi khi, nói thẳng thừng những lời này trước mặt anh trai cô ấy mà không sợ bị đánh trượt thẳng tay.
Thông thường, các ông anh đều không thích em gái có bạn trai, càng không thích việc em gái mình cưới người ta, những mong sao nuôi nấng em gái cả đời.
Ngoài cửa, một cặp vợ chồng ăn vận sành điệu khoác tay nhau đi vào. Có lẽ họ đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng nhìn chỉ như hơn ba mươi, thời gian chỉ để lại vài dấu vết ít ỏi trên người họ.
Họ chào hỏi nhân viên phục vụ rất lịch thiệp. Sau khi đã nắm rõ thì tự mình đi tới. Thật ra trên đường đến đây, tâm trạng của họ rất hồi hộp và lo lắng. Cuối cùng cũng gặp được đứa con gái thất lạc nhiều năm, không biết tính tình của con bé ra sao, liệu có lạc quan và vui vẻ như trước không?
“Khả Như, em đã hứa với anh. đợi khi nào em khỏi hẳn, sẽ cùng anh đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn. Em lừa anh!”
Thư Khả Như: …
Quả thực là cô ấy từng hứa như vậy, nhưng nếu đi đăng ký kết hôn thật thì hơi vội vàng quá. Cô ấy cảm thấy hình như mình vẫn chưa thể lấy chồng được.
Thú thật, cô ấy khá cảm động vì Chu Ngọc không chê mình. Dù sao thì phụ nữ từng nghiện ngập như cô ấy luôn bị đàn ông dè bỉu.
Không vì lí do gì khác, chỉ bởi vì thông thường, phụ nữ nghiện hút đều gặp một số vấn đề về tâm lí, hoặc nảy sinh một vài tật xấu.
“Tôi không lừa gạt gì anh. Tại cảm thấy chúng ta vẫn cần phải cọ xát thêm một thời gian nữa. Đâu thể đăng kí kết hôn tùy tiện như vậy được?”
“Hai đứa định sẽ kết hôn sao?” Một giọng phổ thông hơi kì quặc vang lên. Lúc này, Hướng Tây Thần mới hoàn hồn lại.
“Mẹ, bố.”
Nghe thấy Hướng Tây Thần cất tiếng gọi, Thư Khả Như và Chu Ngọc đều tần ngần. Thì ra hai ông bà đây chính là bố mẹ của họ. Vậy ra hôm nay, họ đến để gặp bố mẹ chứ không phải đi xem mắt.
Chu Ngọc bỗng chốc cảm thấy ngượng ngùng. Sự hiểu lầm này thật sự rất lớn. Hướng Tây Thần hoàn toàn cố ý, thừa biết là đến gặp bố mẹ nên cố ý dẫn dắt khiến anh ta hiểu lầm.
Thư Khả Như căng thẳng phát run. Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp bố mẹ ruột của mình. Trước kia, cô ấy đã từng tưởng tượng xem bố mẹ mình trông như thế nào, và mỗi ngày đều mong chờ họ có thể đến đón mình.
Nhưng sau một thời gian dài, cảm giác mong chờ này dần biến mất, lâu dần cũng nhạt nhòa rồi bị lãng quên, cô ấy cũng nhận ra mình chính là ngôi sao bị bỏ rơi kia.
Trông họ thật trẻ trung, mà hình như mẹ cũng trẻ lâu, thực sự dễ thương và xinh đẹp.
Hai vợ chồng nhà họ Hướng cùng lúc đổ dồn sự chú ý vào Thư Khả Như. Chắc cô gái này chính là con gái bé bỏng của họ đây rồi. Đúng là dễ thương và xinh xắn, hệt như một cô búp bê xinh đẹp.
“Cháu chào cô chú. Ngồi, ngồi đi ạ.”
Thư Khả Như nhận ra mình không thể nào cất tiếng gọi họ là bố mẹ. Mỗi lần chuẩn bị thốt ra là lại ngập ngừng, nên cứ gọi tạm là cô, chú trước đã.
Mẹ Hướng chau mày. Sâu trong đáy mắt ngập đầy nỗi đau thương và bất lực. Bà cũng hiểu sự cẩn trọng của con trẻ. Dù gì cũng đã hơn hai mươi năm chưa từng gặp gỡ, căng thẳng là lẽ tất nhiên.
Ánh mắt bố Hướng nhìn cô ấy đong đầy yêu thương. Cuối cùng ông cũng đã tìm được cô con gái cưng.
Dĩ nhiên, Thư Khả Như cũng đã cảm nhận được ánh mắt của bố Hướng, bèn mỉm cười lịch sự với ông.
Chu Ngọc đứng dậy: “Cháu chào cô, chú. Cháu tên là Chu Ngọc, là người yêu dự bị của Khả Như.”
Hả? Người yêu dự bị?
Hướng Tây Thần và Thư Khả Như nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ cục. Màn tự giới thiệu này rõ là đặc biệt, đảm bảo người khác nghe qua là có thể ghi nhớ liền.
Vợ chồng nhà họ Hướng nhìn nhau, cùng cười rạng rỡ. Thế này có được coi là vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi không nhỉ? Nhưng vừa rồi nghe chúng nói gì mà đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn thì sao lại vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi được?
“Chào cháu.” Mẹ Hướng cười rất dịu dàng, cũng rất hiền hòa. Chàng rể này nom tuấn tú, lịch sự, mặt mũi rất ưa nhìn. Khá đấy chứ. Chỉ không biết nhân phẩm thì như thế nào.
Sau khi ai nấy đều đã ngồi xuống, người Thư Khả Như cứng đờ, đến ánh mắt cũng đảo lia lịa, hệt như một linh hồn không chốn nương thân.
Mẹ Hướng và Hướng Tây Thần đổi chỗ ngồi cho nhau khiến Thư Khả Như càng căng thẳng hơn. Trên người bà mẹ này của cô ấy có mùi thơm quá, kiểu hương hoa thoang thoảng chứ không nồng nặc, rất dễ chịu.
Thì ra đây chính là mùi của mẹ.
Thư Phương Nhiên nắm lấy tay Thư Khả Như, cười bảo: “Con ạ, con không cần căng thẳng thế này đâu. Chúng ta đều là người thân của con, mẹ tên là Thư Phương Nhiên.”
Nghe thấy cái tên này, Thư Khả Như lặng người đi. Hóa ra mẹ cô ấy cũng mang họ Thư. Điều này sao mà trùng hợp đến thế?
Đến cả Chu Ngọc cũng không nhịn được cảm thán, quan hệ huyết thống đúng là diệu kì, thậm chí còn có thể trùng họ.
“Cháu… chào cô. Cháu tên là Thư Khả Như.”