Muốn tấn công thì cẩn thận nguy cơ bị tấn công lại!
Về tới biệt thự, vẫn vắng vẻ như trước, Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
Ở bệnh viện hơn một tuần là đã có thể xuất viện tĩnh dưỡng, nhưng tại sao trong nhà không nhìn thấy bóng dáng của cô.
“Cậu chủ, cậu đã trở lại, cậu muốn chuẩn bị cơm chiều không?”
“Tô Khiết đâu?”
Quản gia khó hiểu nhìn Nguyễn Hạo Thần, biểu cảm có hơi khác lạ.
“Cậu chủ, không phải mợ Nguyễn vẫn còn nằm viện à? Mợ Nguyễn chưa từng về đây!”
Đáng chết!
Người phụ nữ này thật đúng là muốn ở bệnh viện mãi sao, coi bệnh viện như nhà mình không bằng.1
Cả người anh tản ra hơi thở lạnh lùng, lái xe xông ra ngoài.
Không đến nửa tiếng đã đến bệnh viện, hùng hổ xông vào phòng bệnh, nhìn vào phòng bệnh trống rỗng, những lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng.
Chăn gấp gọn gàng đến vậy, cũng không có dấu hiệu sinh hoạt của người ở, có lẽ đã sớm xuất viện.
Xuất viện không về nhà thì có thể đi đâu?
Không phải là đi đến chỗ của Tôn Tử Phàm đấy chứ?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần càng thêm dữ tợn và thâm trầm.
Bác sĩ đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy cửa mở nên đi vào, thấy bóng lưng Nguyễn Hạo Thần tản ra sát khí, cả người run lên, ông ta đi ra ngoài còn kịp không?
Tại sao ông ta lại muốn đi vào tìm đường chết, vừa vặn gặp được tên Diêm Vương này!
“Cô ta đâu rồi?”
“Hả!”
Bác sĩ vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Tôi hỏi ông cô ta đi đâu rồi!”
Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên to lên, sự lạnh lẽo và tức giận trong đó làm trái tim của bác sĩ run rẩy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tô, cô Tô tám ngày trước đã rời khỏi bệnh viện, có lẽ sau khi khi cô ấy tỉnh lại thì lập tức rời đi!”
Tám ngày trước!
Tám ngày trước đã rời đi!
Tô Khiết!
Nguyễn Hạo Thần xoay người đi, gọi điện thoại cho Ngụy Toàn: “Lập tức tìm ra Tô Khiết cho tôi, cho dù phải lật cả thành phố Giang Thành lên cũng phải tìm được cô ta, bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được!”
Anh lên xe, phóng nhanh mà đi.
Rất nhanh sau đó xe dừng ở trước cửa biệt thự của Tôn Tử Phàm, nhưng chỉ thấy căn biệt thự tối đen như mực, vừa thấy đã biết là không có người.
Nguyễn Hạo Thần tức giận đạp cửa xe một cái, hai người này nhất định chạy trốn rồi, mẹ nó!
Nhìn về phía cửa sổ đen nhánh: “Tô Khiết, cô tốt nhất nên cầu nguyện cho tôi không tìm được, nếu không tôi chắc chắn sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Nguyễn Hạo Thần anh còn chưa chết mà cô đã muốn đội nón xanh cho anh, quả thật muốn chết!
Không đúng, đã đội từ lâu vẫn còn chưa bỏ xuống, bây giờ chỉnh nón lại cho thêm phần hoàn hảo.
Đến người cũng chạy!
Khuynh Thành 1998, trong phòng bao V999.
Lúc Chu Ngọc đến đây, anh ta nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đang dồn sức rót rượu cho chính mình, không khỏi nhướng mày.
Ngồi vào bên cạnh anh, cười nói: “Vợ anh chạy theo người khác à? Sao sắc mặt lại xấu như thế?”1
Nguyễn Hạo Thần:…
Trong mắt lập lòe sự hận thù, sâu thẳm giống như vực sâu.
Ngay sau đó, anh rót một chén rượu cho mình rồi trực tiếp uống cạn.
Chu Ngọc nuốt nước miếng, miệng mình chắc chắn đã từng được làm lễ, nếu không sao ngay cả cái này cũng có thể đoán được, nhưng anh ta rất bội phục Tô Khiết, vậy mà dám đội nón xanh cho Nguyễn Hạo Thần, có dũng khí!
“Thần, anh có từng nghĩ đến, nhỡ đâu trận hỏa hoạn năm đó không phải Tô Khiết gây ra mà là người khác…”
“Không thể nào!”
Hai mắt Nguyễn Hạo Thần đột nhiên trở nên đỏ lên, trực tiếp phủ nhận giả thuyết của Chu Ngọc.
“Ngoại trừ cô ta không có bất kì ai khác, hại chết cả bố lẫn mẹ tôi, còn khiến Tiêu Tiêu biến thành người thực vật nằm trên giường bệnh lâu như vậy, cô ta biến thành người câm là báo ứng của cô ta!”
“Một khi đã như vậy tại sao cô ấy còn muốn cứu ạnh? Cứu anh đáng giá không?”
Vấn đề này đập vào đầu Nguyễn Hạo Thần khiến trong đầu anh toàn ngôi sao, vì sao Tô Khiết muốn cứu anh?
Chu Ngọc cầm một chai bia, tự mình uống.
“Nhưng mà Thần, anh và Lâm Tiêu không phải vẫn luôn dây dưa không rõ à? Anh đã ngoại tình trước, dựa vào cái gì không cho người ta học tập, chỉ cho phép anh phóng hỏa không cho người ta đốt đèn à!”1
Thằng đàn ông cặn bã độc tài!1
Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần càng xấu hơn: “Nếu cậu còn nói thêm một câu nữa thì cút ra ngoài cho tôi!”
Người đằng sau nhếch miệng, không nói chuyện nữa.
Anh không tin Tô Khiết có thể chạy mãi, anh nhất định sẽ nghĩ cách khiến cô phải tự đi ra.
Lâm Tiêu mặc một chiếc váy màu hồng phấn, chân đeo giày cao gót màu trắng bạc đi vào.
Chu Ngọc nhìn thấy cô ta, hơi nhướng mày, không nói thêm gì nữa.
“Thần, anh làm sao vậy? Gọi điện thoại cho anh cũng không được, nếu không phải em gọi điện thoại cho Ngụy Toàn cũng không biết anh ở chỗ này.”
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy cô ta, biểu cảm lạnh lùng có chút thả lỏng.
“Gần đây có quá nhiều chuyện.”
“Anh không nghe điện thoại của em như vậy sẽ khiến em rất lo lắng đấy anh biết không?”
“Xin lỗi!”
Chu Ngọc âm thầm lắc đầu, cô gái này sợ là còn điều tra tới công việc, hơn nữa biết rõ Thần đã kết hôn nhưng vẫn dây dưa không dứt với Thần, đây không phải hành vi mà một người phụ nữ lương thiện nên có. Tình cảm là ích kỷ không sai, nhưng chen chân vào hôn nhân của người khác thì là vấn đề rất lớn, còn kiêu ngạo khoe ra như vậy.
Nhưng cũng không thể chỉ trách một mình cô ta, chính Thần đồng ý ngoại tình, vậy cũng không thể hoàn toàn trách Lâm Tiêu.
“Đây là?”
“Chào cô, tôi là anh em của Thần, chắc cô đây là người bạn gái dịu dàng lương thiện mà Thần hay nói với tôi, đúng là rất xinh đẹp.”
“Cảm ơn vì đã khen!”
Lâm Tiêu cười trả lời.
Hóa ra Thần thường xuyên nhắc tới cô ta ở trước mặt người khác, thật tốt!
“Nhưng mà bao giờ hai người kết hôn?”
Chu Ngọc vừa nói ra, không khí đột nhiên trở nên yên lặng.
Lâm Tiêu cũng không biết nên trả lời thế nào.
Nguyễn Hạo Thần liếc mắt trừng Chu Ngọc một cái, không có việc gì lại tìm thêm việc!
Hơn nữa Lâm Tiêu cũng rất chờ mong câu trả lời của Nguyễn Hạo Thần, đứa đàn bà đê tiện Tô Khiết cũng không biết đường ly hôn đi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhanh chóng vụt qua biểu cảm dữ tợn.
Ngước đầu lên vừa lúc chạm vào ánh mắt của Chu Ngọc, bộ dạng cười như không cười kia làm khóe mắt Lâm Tiêu giật một cái.
Chu Ngọc nhanh chóng nhìn ra chỗ khác, thú vị thú vị!
Chậc, không biết người phụ nữ này là trân châu hay là mắt cá, nhưng nhìn dáng vẻ này thì vế sau chiếm đa số.
Bây giờ Thần đối xử với Tô Khiết như vậy, chỉ hy vọng về sau anh sẽ không hối hận.
Thật ra anh ta gặp Tô Khiết rất nhiều lần, cô là người thật sự lương thiện lại thú vị, chẳng qua đã rất lâu chưa được gặp mặt cô.
“Chờ cơ thể Tiêu Tiêu khôi phục hoàn toàn rồi nói sau.”
Nghe vậy, cơ thể Lâm Tiêu cứng đờ, cơ thể của cô ta rất tốt, cực kỳ tốt!
Trước đó mấy ngày mới đi bệnh viện kiểm tra một lần, còn thông đồng với bác sĩ nói cơ thể cô ta còn chưa hoàn toàn hồi phục.
Hơn nữa từ sau đêm xảy ra quan hệ, anh chưa từng chạm vào cô ta thêm lần nào nữa.
Mỗi lần cô ta chủ động đều bị anh từ chối!
Bây giờ cô nghi ngờ có phải anh đã yêu người phụ nữ Tô Khiết kia rồi không.
“Thần, vậy khi nào anh ly hôn với Tô Khiết? Tôi sẽ theo đuổi cô ấy!” Chu Ngọc đột nhiên nói.1