Vừa đi vào đã có luồng không khí mát lạnh và thơm ngát ập tới. Có hai chữ ‘Misi’ cực to được treo phía sau bàn lễ tân. Tô Thanh Anh không cần đoán cũng biết bên trong toàn bạc nguyên chất, bên ngoài được nạm viền vàng.
Cô không thể không lắc đầu cảm thán, Nguyễn Hạo Thần nhiều tiền thật. Có phải không có chỗ để tiêu tiền không?
Cho nên mới tiêu hết tiền vào chỗ này?
Ban đầu, hai nhà liên hôn là vì Nguyễn thị có vấn đề tài chính cần nhà họ Tô trợ giúp. Bây giờ vật đổi sao dời, tập đoàn Nguyễn thị đã đạt đỉnh cao trong tay của Nguyễn Hạo Thần, còn tập đoàn Tô thị năm đó không còn nữa, cũng không còn cô gái ngây thơ ngày đó nữa.
“Thưa cô, xin hỏi cô có việc gì?”
Một bảo vệ bước đến hỏi.
Cô nghe thấy giọng nói này thì thu suy nghĩ của mình lại, hơi mỉm cười.
Cô đưa thẻ nhân viên của mình ra.
“Chào anh, tôi là Tô Thanh Anh, nhân viên phòng kế hoạch ở tổng bộ tập đoàn Nguyễn thị. Hôm nay tôi đến là để tìm hiểu về dòng sản phẩm thứ năm của Misi. Để quảng bá sản phẩm tốt hơn thì tôi phải tự tìm hiểu thành phần trong đó.”
Bảo vệ cẩn thận kiểm tra thẻ nhân viên của cô, có thể vào hay không thì một bảo vệ nhỏ như anh ta không thể tự quyết định được.
Trong thời gian này, có rất nhiều người của các hãng chăm sóc da khác giả làm nhân viên trên tổng bộ xuống, cũng mang danh nghĩa là đến khảo sát. Nhưng thực tế là để ăn cắp công nghệ cốt lõi của Misi. Nếu công nghệ cốt lõi bị truyền ra ngoài, tập đoàn Nguyễn thị sẽ chịu tổn thất không tính nổi.
Bảo vệ nhìn thẻ nhân viên, lại cẩn thận dò xét Tô Thanh Anh, cảm thấy hơi quen mặt.
Anh ta trả thẻ nhân viên lại cho cô: “Cô đến bàn lễ tân kiểm tra đối chiếu một chút. Phải kiểm tra đối chiếu với bên tổng bộ rồi mới có thể vào quan sát.”
Tô Thanh Anh cũng không nhiều lời, lập tức đi qua đó.
Cô lặp lại những lời vừa nãy mới nói với bảo vệ một lần nữa, cô ghét nhất là tình huống thế này.
Nếu không phải vì phương án quảng bá, cô cũng lười chạy đến đây.
Nhân viên lễ tân nhìn Tô Thanh Anh, trước tiên là gọi điện cho nhân viên phụ trách mảng này của tổng bộ. Nhưng không biết đối phương đã nói gì mà nhân viên lễ tân cúp máy ngay, khó xử nhìn Tô Thanh Anh.
“Thật ngại quá cô Tô, lúc nãy tôi vừa mới kiểm tra đối chiếu với nhân viên tổng bộ mà không có tên cô trong danh sách. Hơn nữa, tổng bộ có quy định, không có thông báo của nhân viên cấp cao trong tổng bộ thì nhân viên không được phép tự đi vào viện nghiên cứu Misi.”
Đều là công ty nhà mình mà còn phải ra quy định như vậy. Nhưng mà lòng người trên thương trường phức tạp, có quy định như vậy cũng là lẽ tất nhiên, để phòng lỡ như!
“Chậc chậc, tôi còn tưởng bản lĩnh của Tô Thanh Anh lớn lắm chứ.”
Cô nghe thấy giọng nói này thì lẳng lặng trợn mắt, thật đúng là âm hồn không tan. Đi đến đâu cũng gặp cô ta, sao cô ta còn chưa chầu trời cho rồi?
Lâm Tiêu rất kiêu căng đi đến bên cạnh cô, nhân viên lễ tân thấy cô ta thì lập tức kính cẩn đứng dậy.
“Cô Lâm, cô đến rồi. Bên tổng bộ đã gọi đến báo rằng hôm nay cô sẽ đến.”
Lâm Tiêu gật đầu, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Không bao lâu sau, một chàng trai đi đầu dẫn theo bốn người bước ra khỏi thang máy.
“Chào cô Lâm, tôi là Đậu Tín Nghĩa, là giám đốc viện nghiên cứu Misi. Hôm nay cô Lâm thay mặt tổng giám đốc đến đây thị sát là vinh hạnh của chúng tôi.”
“Ừ, để quảng bá cho sản phẩm dòng thứ năm của Misi của chúng ta tốt hơn, nên tôi tự mình đến đây để tìm hiểu thêm về sản phẩm.”
“Vậy thì hãy đi cùng tôi, nhất định có thể giúp cô hiểu thêm về công nghệ chính và hiệu quả chăm sóc da của dòng sản phẩm Misi thứ năm. Nếu chính thức được đưa ra thị trường thì nó nhất định sẽ trở thành dòng sản phẩm nổi tiếng nhất với phái nữ.”
Đậu Tín Nghĩa rất kính cẩn giải thích.
Sau đó, anh ta nhìn về phía Tô Thanh Anh đang đứng phía sau Lâm Tiêu, ánh mắt nhanh chóng lộ vẻ khinh thường.
Anh ta bước qua đánh giá cô, về mặt trang phục thì rất thời thượng nhưng mà thân phận lại không ra gì. Hơn nữa, nhân viên tổng bộ muốn đến đây thì đều có người phụ trách thông báo trước.
Nhưng mà cô gái này lại không có, cho nên đúng là làm cho người ta nghi ngờ về thân phận của mình.
“Cô, bây giờ có thể cút ra khỏi viện nghiên cứu Misi của chúng tôi rồi. Cô còn đứng ở đây thì cẩn thận tôi tố cáo cô ăn trộm công nghệ cốt lõi của viện nghiên cứu chúng tôi.”
Tô Thanh Anh vừa định phản bác thì điện thoại lại reo lên.
Cô nhìn thấy là Tôn Tử Phàm thì bắt máy ngay trước mặt bọn họ.
“Tiểu Anh, tôi có chuyện rồi. Bây giờ tôi đang ở bến cảng gần nhất trên đường Đông Hoa. Tôi cần sự trợ giúp của cô!”
Đùng!
Cô rõ ràng nghe thấy tiếng súng, nháy mắt đã hiểu ra chuyện mà anh ta nói rốt cuộc là cái gì. Tình huống như vậy quả thật hơi khó giải quyết, nhưng cô nhất định phải cứu!
Sau khi cúp điện thoại thì khuôn mặt nhỏ của cô hiện vẻ lạnh lùng.
Rồi cô gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần, mở loa ngoài.
Anh bắt máy trong vòng một giây.
“Alô, có chuyện gì?”
“Đương nhiên là có chuyện, nếu không thì tôi đã không gọi cho anh. Anh cũng biết gần đây tôi phụ trách chuỗi quảng bá cho mỹ phẩm dưỡng da thuộc tập đoàn Nguyễn thị các anh. Tôi muốn đi tìm hiểu về sản phẩm này.
Nhưng giám đốc bên này vừa mở miệng đã thẳng thừng bảo tôi cút đi. Thật ra tôi cảm thấy tố chất nhân viên của tập đoàn Nguyễn thị còn cần phải nâng cao. Nếu không muốn tôi phụ trách quảng bá sản phẩm này thì cứ huỷ bỏ, không cần phải làm khó nhau như thế.”
“Tính cách của em trở nên yếu đuối thế từ bao giờ? Sao tôi không biết vậy? Nếu cậu ta bảo em cút thì em cứ cho cậu ta nếm thử cách cút chính xác, bảo đó là ý của tôi.”
“Chậc chậc, cái tính này của tổng giám đốc Nguyễn thật sự làm tôi ngày càng thích đó, không cho nhân viên của mình chút mặt mũi nào.”
Tô Thanh Anh nhìn vẻ mặt thay đổi của Đậu Tín Nghĩa mà thấy vui sướng trong lòng.
“Em thích là được rồi, đừng tức giận là được. Em thấy làm sao mà vui thì cứ làm, đừng để bản thân bị tủi thân.”
“Vậy được, không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Cô không cho Nguyễn Hạo Thần cơ hội trả lời, cứ vậy nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
Vẻ mặt của Lâm Tiêu rất khó coi, chồng sắp cưới của cô làm trò như vậy trước mặt nhiều người để giữ mặt mũi cho người phụ nữ khác. Làm thế thì mặt mũi cô ta biết để đâu bây giờ?
Rất nhiều người nhìn Lâm Tiêu bằng ánh mắt kỳ lạ, thế này là chồng sắp cưới thích cô gái khác rồi? . truyện kiếm hiệp hay
“Tô Thanh Anh, con đàn bà khốn nạn. Có phải cô dụ dỗ Thần rồi không!”
Cô nghe vậy thì cười chế giễu: “Cô cho rằng ai cũng coi Nguyễn Hạo Thần của cô quý giá lắm sao?”
“Cô Tô, ban nãy thật ngại quá. Nếu không thì bây giờ tôi dẫn cô đi xem, nhất định sẽ khiến cô hài lòng.”
Thái độ của Đậu Tín Nghĩa với Tô Thanh Anh thay đổi ba trăm sáu mươi độ trong nháy mắt.
“Không cần, bây giờ tôi có việc gấp phải xử lý, anh cứ dẫn cô vợ tương lai của tổng giám đốc đi tham quan tìm hiểu đi. Kinh nghiệm làm việc của bà chủ tương lai các anh bằng không đấy.”