Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Bản chuẩn) - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ngọc Linh đã nói nếu cô ấy không chạm vào vật này trong vòng sáu giờ, toàn thân cô ấy sẽ cực kỳ khó chịu như bị kiến cắn, khó chịu đến mức da đầu tê dại.

Hiện tại Thư Khả Như đã cảm nhận được, thật sự không chỉ khó chịu bình thường!

Có xúc động như muốn chết đi!

Hàm răng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, mùi máu nhanh chóng tràn đầy khoang miệng, điều này làm Thư Khả Như khôi phục một chút lý trí.

Nhưng cô ấy chẳng kiên trì được bao lâu, cảm giác đau đớn ấy lại xâm nhập vào đầu óc một lần nữa.

Kẽo kẹt!

Cánh cửa lung lay sắp đổ bỗng được mở ra, Thư Khả Như trong bóng tối có thể mơ hồ đoán được người đến là ai.

“Tần Ngọc Linh, nhất định cô sẽ không được chết tử tế!” Lúc này giọng nói của cô ấy cực kỳ khàn, quanh quẩn trong bóng tối khiến người ta hơi rợn tóc gáy.

Nhưng bước chân của đối phương rất thong thả, tuy có bóng nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào, tựa như chỉ có mỗi cái bóng ấy.

Thư Khả Như trợn to hai mắt, nỗi sợ trong lòng càng lúc càng lớn.

Gió không ngừng gào thét lên ngoài, mưa cũng đang liên tục trút xuống, một trận gió lạnh thổi qua làm cả người của Thư Khả Như nổi da gà.

Đợi cô ấy chớp mắt cẩn thận nhìn lại thì phát hiện không có ai đi đến cả, cái bóng đen vừa rồi cũng không phải của Tần Ngọc Linh, vậy đó là của ai?

Tại sao lại xuất hiện tình huống như thế?

Đợi Thư Khả Như bình tĩnh lại, cửa hông bên cạnh bất chợt mở ra, nhưng lần này người đến đúng là Tần Ngọc Linh, Thư Khả Như nhìn thấy cô ta thì âm thầm thở ra một hơi.

“Cảm thấy thế nào? Có phải cực kỳ thoải mái đúng không? Có muốn tiêm nữa không?”

“Cô có thể cút xa bao nhiêu thì cút xa bấy nhiêu cho tôi, vạn con kiến cắn lên người thì sao? Chỉ cần tôi có thể chịu đựng thì tôi có thể từ bỏ vật này, tôi sẽ không sa đọa giống như cô đâu!”

Tần Ngọc Linh nghe vậy, sắc mặt u ám, ánh sáng lạnh trong mắt lóe lên rất rõ ràng.

Bây giờ cô ta muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn không chịu nổi của Thư Khả Như, sau đó liều mạng cầu xin cô ta cho cô ấy những thứ đó, nhưng thực tế không phải như vậy, nó hoàn toàn khác xa so với suy nghĩ của cô ta.

Cô ta không ngờ cơ thể nhỏ bé này lại có xương cốt cứng như thế!

Tần Ngọc Linh nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, nhưng khi trở về cô ta còn cầm theo một gậy gỗ thô to cỡ cánh tay, từng bước tiến về phía Khả Như, cho dù nước mưa rơi lên người cô ta thì cô ta cũng chẳng buồn quan tâm.

Cơ thể Thư Khả Như vô thức co về sau, nhưng sau lưng cô ấy là bức tường, vốn chẳng có nơi để lùi bước.

“Tần Ngọc Linh, cô muốn làm gì?”

“Chẳng phải cô đã nhận ra tôi muốn làm gì rồi ư? Cần gì đã biết rõ còn cố hỏi, nếu không đạt được hiệu quả như mong muốn, tôi chỉ đành dùng sức đến trút giận!”

Bốp bốp bốp!

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết bén nhọn phá vỡ màn đêm, làm cho người mặc đồ đen ở căn phòng khác cũng nghe thấy. Hai người nhìn nhau, mặt đối mặt, dù gây thù với ai cũng không được gây thù với phụ nữ, bởi vì phụ nữ thật sự là sinh vật đáng sợ!

Tần Ngọc Linh đánh mệt rồi mới chịu dừng tay, nhưng lúc này Thư Khả Như đã hoàn toàn hôn mê, trên mặt cô ấy đầy vết bầm xanh tím, trông không chỉ thê thảm bình thường.

Tần Ngọc Linh thấy tình trạng cô ấy như thế, chỉ cười lạnh lùng.

Cô ta ném mạnh gậy gỗ sang một bên, lấy chân đạp vào bụng của Thư Khả Như.

“Cô kiêu ngạo với tôi, có bản lĩnh cô nói lại những lời vừa nãy xem, cô cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi!”

Sau khi nói xong, cô ta xoay người đi không hề do dự.

Cô ta đã trút giận xong nên tâm trạng cực kỳ thoải mái.

Hôm sau, cơn bão vẫn tiếp tục, chỉ dừng lại một khoảng thời gian ngắn rồi lại nhanh chóng nổi lên, thậm chí nó còn mãnh liệt hơn so với hôm qua.

Tần Ngọc Linh đứng trước cửa, đôi mắt ngắm nhìn mưa gió thét gào, sóng biển cũng cực kỳ khổng lồ.

Dựa theo tình hiện hiện giờ, dù bọn họ muốn tới cứu Thư Khả Như cũng không cứu được, ai ai cũng biết ra biển với thời tiết như thế này sẽ nguy hiểm đến nhường nào.

Chu Ngọc rất để ý đến Thư Khả Như, không biết rốt cuộc anh ta có đến hay không, đoán chừng có lẽ họ phải đợi sóng yên biển lặng mới đến cứu, đến lúc đó bọn họ cũng chỉ cứu được thi thể của cô ấy, dáng vẻ đau lòng của Chu Ngọc lúc đó chắc chắn rất vui mắt.

Khóe mắt cô ta nhìn sang một phương hướng khác, đó là hướng căn phòng nhốt Thư Khả Như, cô ấy vẫn luôn hôn mê từ rạng sáng hôm qua đến giờ chưa tỉnh, cộng thêm mặt đất ẩm ướt nên rất dễ nhiễm bệnh, đến lúc đó coi như Thư Khả Như chết vì bệnh vậy.

“Cô Tần, thức ăn của chúng ta không còn bao nhiêu, thật sự nếu không nghĩ biện pháp tiếp viện thì e rằng chúng ta chống chịu không tới ngày mai.”

Một người da đen nhíu mày và nói.

“Mày nói thức ăn của chúng ta không đủ chống chịu đến ngày mai? Vậy lúc bọn mày quay về bờ sao không biết mua thêm? Bây giờ mới đến nói những lời này, mưa bão như thế chắc chắn không thể ra ngoài, mọi người chết đói cùng nhau đi.”

“Còn nữa, không cần đưa đồ ăn cho Thư Khả Như, dù sao dáng vẻ của cô ta cũng gần chết đến nơi, cho cô ta ăn chỉ lãng phí thức ăn mà thôi.”

Hai người da đen liếc nhìn nhau, cúi đầu không nói lời nào.

Người phụ nữ này không chỉ tàn nhẫn bình thường thôi đâu, đây là định bỏ đói cô gái trong đó tới chết luôn ư?

Nói cho cùng cô gái bên trong thật sự xui xẻo, lại gây thù với người phụ nữ lòng dạ như rắn rết như vậy.

“Mưa này chưa đủ ba bốn ngày thì sẽ không ngừng, đợi mưa ngừng rồi chúng ta nhất định phải quay về bờ tiếp viện thức ăn.”

“Nhưng mà cô Tần, còn ba ngày nữa là chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, cô chỉ thuê chúng tôi có năm ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba.”

Tần Ngọc Linh: “…”

Sao cô ta lại quên mất vấn đề này rồi, còn hai ngày nữa sẽ đến kỳ hạn thuê hai tên vệ sĩ, đến lúc đó một mình cô ta hành động sẽ cực kỳ phiền phức, không thể dựa vào bất cứ thứ gì.

Với lại cô ta đã tiêu gần hết số tiền trên người mình, nếu lại thuê hai người họ tiếp, không chừng có cơm ăn không cũng là vấn đề với cô ta.

“Được, tao biết rồi!”

Tình huống bên phía Hướng Tây Thần không khá lắm, bởi vì bọn họ thật sự bị mất phương hướng trên biển, gió quá lớn khiến việc dẫn đường trực tiếp rối loạn.

Đồ thời tiết chết tiệt!

Hướng Tây Thần lo lắng vô cùng, anh ta ngoài lo lắng ra thì chỉ toàn lo lắng, không cách nào liên lạc được với bên ngoài, tín hiệu đã bị quấy nhiễu hoàn toàn.

Người khác không liên lạc được với bọn họ, bọn họ cũng không liên lạc được với người khác!

“Cậu Hướng, không ngoài dự liệu của chúng tôi, bây giờ chúng ta đã lạc phương hướng, có điều chúng tôi đã tìm ra phương hướng chính xác, nhưng nơi đó cách chúng ta khá xa.”

Lúc Hướng Tây Thần nghe nói thế thì hai mắt tỏa sáng, quay đầu nhìn về phía Vương An: “Anh nói anh đã tìm ra phương hướng chính xác sao?”

Vương An gật đầu: “Chúng tôi đã tìm được hướng chính xác, nhưng cậu cũng biết rõ thời tiết bây giờ, muốn nhanh chóng đuổi tới đó không phải chuyện dễ.”

Vương An là thủy thủ lão luyện nên băn khoăn nhiều khía cạnh hơn, không thể liều lĩnh xông ra, nếu đến lúc đó xảy ra nguy hiểm thì thật sự khó làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK