Tô Thanh Anh đứng dậy, thuần thục đi vào nhà bếp rót một ly nước cho bản thân. Sau khi uống một ngụm thì lập tức đặt xuống.
Nơi này rất sạch sẽ, không có một hạt bụi bẩn. Chứng tỏ Nguyễn Hạo Thần ngày nào cũng sẽ cho người đến quét dọn, chỉ là không có ai sống ở đây cả.
Sau khi bước ra ngoài, cô đang định lên lầu thì ánh mắt lại rơi vào chiếc cổ thon dài của Nguyễn Hạo Thần. Làn da trắng ngần như thế, cổ họng nhô ra rất gợi cảm.
Vô thức nuốt một ngụm nước bọt, trong đáy mắt lóe lên một tia lạnh lùng thèm khát.
Đi đến trước mặt anh, đặt tay phải lên cổ anh, nhưng vẫn chưa kịp dùng lực thì Nguyễn Hạo Thần đã mở mắt ra, sự lạnh lùng toát ra từ khuôn điển trai đó khiến Tô Thanh Anh hơi sững SÒ.
Anh rõ ràng đã uống nhiều rượu như thế, nhưng trong lòng anh lại chưa từng buông lỏng cảnh giác. Cũng không biết có phải sợ kẻ thù tìm đến cửa hay không.
Khi Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy là cô thì anh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ nghe thấy giọng khàn của anh nói: “Thật sự muốn giết tôi như vậy sao? Hai tay cũng bóp thẳng vào cổ tôi. Em nên cầm một con dao đâm vào một nhát mới đúng.”
Khi nghe thấy những lời này của anh, ánh sáng trong mắt của Tô Thanh Anh lóe lên. Cô bình tĩnh rút tay lại.
Nhưng vẫn chưa hoàn toàn rút lại thì đã bị bàn tay to lớn của Nguyễn Hạo Thần nắm lấy rồi kéo mạnh xuống.
Tô Thanh Anh rõ ràng không kịp phản ứng và cũng không mảy may đề phòng. Cứ như thế ngã vào trong vòng tay của anh mà không hề báo trước, cô nhíu mày.
Cô muốn đứng dậy, nhưng lại bị hai tay của anh ôm chặt lấy eo.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đụng phải con ngươi sâu thẳm và hơi lạnh lùng của anh.
“Nguyễn Hạo Thần, anh tốt nhất hãy buông tôi ra!”
“Anh không buông, nếu anh buông ra thì em sẽ đi mất.”
Tô Thanh Anh: Hả?
Nguyễn Hạo Thần có phải say thật không vậy?
Giọng nói thường ngày của anh đầy khí phách, sao bỗng nhiên lại trở nên nũng nịu như vậy?
Đây chắc chắn là ảo giác của cô!
“Vợ à, anh thực sự thực sự rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ.”
Chỉ thấy sự lạnh lùng trong mắt anh nhạt dần, chỉ để lại một mảng lớn u uất và đau lòng. Đôi mắt đỏ hoe, như thể đang rưng rưng nước mắt.
Tô Thanh Anh nhất thời không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì, Nguyễn Hạo Thần sẽ khóc
sao?
Dù sao thì cô cũng chưa từng thấy qua!
“Anh nhớ thì nhớ, nhưng anh buông tôi ra trước đi.”
Nguyễn Hạo Thần lắc đầu, cánh tay anh đang ôm càng chặt hơn một chút.
“Bây giờ anh sẽ nói cho em biết, anh cả đời này cũng không thể buông tay em ra nữa. Càng không thể buông em ra nữa, cho dù em có chạy đến chân trời góc bể thì anh cũng sẽ theo đuổi em trở về. Nguyễn Hạo Thần anh đây không có tài cán nào khác, nhưng tài cán theo đuổi vợ mình thì vẫn có đấy!”
“Nguyễn Hạo Thần, anh say rồi!”
“Anh không có say. Anh bây giờ đang rất tỉnh táo, anh cũng biết đây là đâu, đây là nhà của anh và Tô Khiết. Đêm qua anh cũng đã uống say, sau đó nói những lời làm tổn thương em, anh cảm thấy rất áy náy.
Vợ ơi, em có biết không? Anh đã có một giấc mơ rất rất dài. Anh mơ thấy mình đã nổ súng bắn em, sau đó em đã biến mất khỏi cuộc sống của anh, anh không quen, rất không quen. Lúc đó anh mới phát hiện rằng anh đã quen những ngày tháng có em. Anh thật sự, thật sự không thể chấp nhận được, khi em không còn ở đây nữa.”
Dứt lời, anh tự mình cười điên dại.
Cười thì cười thôi, lại còn cười ưa nhìn như thế, thực sự quá khiến người ta muốn phạm tội mà.
Bây giờ Tô Thanh Anh có thể chắc chắn rằng Nguyễn Hạo Thần thực sự đã say rồi!
Cô không thể hiểu được tại sao phải uống nhiều rượu như vậy?
“Nguyễn Hạo Thần, anh nhìn cho rõ đi. Tôi rốt cuộc là Tô Thanh Anh hay là Tô Khiết?”