Nhưng Nguỵ Toàn cảm thấy vẫn cần phải báo chuyện này với anh, rằng cuối cùng chuyện anh lo lắng cũng xảy ra.
"Thưa tổng giám đốc, bây giờ cô Tô đã chạy đến bệnh viện trung tâm thành phố rồi. Bà Lâm, mẹ của cô ấy..."
"Câm miệng, Tiêu Tiêu xảy ra chuyện rồi nên tôi phải đi ra ngoài một chuyến. Bây giờ Tô Khiết quay về là được rồi, để mắt đến cô ta, đừng để cô ta chạy nữa."
Nguỵ Toàn nhìn bóng lưng anh rời đi, bất lực thở dài.
Bệnh viện gọi điện thoại đến nói rằng bà Lâm, mẹ của cô Tô mất rồi. Bởi vì thiếu oxy nên bà ấy chết!
Lâm Tiêu làm việc nghĩa, giúp một bà cụ bắt tên cướp ở trên đường. Cuối cùng cô ta bị tên cướp đâm bị thương, nhưng cũng trả được túi của bà cụ.1
Trong phòng VIP của bệnh viện cấp một, Lâm Tiêu đang nằm trên giường bệnh. Chỉ thiếu một chút nữa thôi là con dao sẽ đâm vào tim của cô ta, đến khi ấy có
muốn cứu cũng không cứu được.
Nguyễn Hạo Thần ngồi trên ghế, nhíu mày nhìn Lâm Tiêu yếu ớt thiếu sức sống, hơn nữa bác sĩ kiểm tra ra cô ta...
Mang thai rồi, được khoảng một tuần.
Cũng chính là lần trước bọn họ xảy ra chuyện, cho nên cô ấy mang thai rồi.
Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lâm Tiêu, trong lòng rất phức tạp.
"Khụ khụ!"
Nghe thấy tiếng ho khẽ của cô ta, Nguyễn Hạo Thần lo lắng đến gần, nhanh chóng rót cho cô ta một cốc nước.
Lâm Tiêu mở mắt, hơi mơ màng, khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần thì nở nụ cười yếu ớt: "Thần..."
"Nào, trước tiên em đừng nói gì cả, uống nước đi."
Lâm Tiêu gật đầu, để yên cho Nguyễn Hạo Thần đỡ cô ta dậy uống nước.
Cảm nhận được chỗ đau nơi ngực mình, trong lòng cô ta dâng trào sự tức giận. Tên khốn nạn đó ra tay nặng quá, may mà không đâm trúng tim, nếu không cô ta có thể bị sốc.
Sau khi uống nước xong, cô ta bỗng nhiên cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Sao em lại ngốc nghếch như vậy, bao nhiêu người như vậy mà lại để một đứa con gái như em đi bắt trộm, em không muốn sống nữa à?"
Lâm Tiêu rụt mắt lại: "Thần à, bà cụ đó đáng thương lắm, đã hơn tám mươi tuổi rồi. Khi đó có rất nhiều người không muốn giúp, cho nên em... Á!"
Cô ta bất mãn trợn mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần, cái miệng nhỏ lẩm bẩm: "Anh đánh em làm gì!"
"Chẳng lẽ em không biết rõ tình hình sức khoẻ của mình sao? Hơn nữa bây giờ em mang thai rồi, không phải một mình nữa."
Lâm Tiêu bỗng nhiên mở to mắt, nhìn Nguyễn Hạo Thần với vẻ không tin. Cô ta không thể nào tiêu hoá được tin tức này.
Cô ta mang thai rồi?
Mang thai rồi!
Có con của Thần rồi!
Nguyễn Hạo Thần khẽ mỉm cười: "Chúc mừng em sắp làm mẹ rồi, đợi anh giải quyết xong chuyện của Tô Khiết. Sau khi ly hôn với cô ta anh sẽ cưới em, cho em và con một gia đình hạnh phúc."
Lâm Tiêu gật đầu, vô cùng vui mừng. Đúng là quá tốt rồi!
Nguỵ Toàn chạy đến bệnh viện trung tâm, đúng lúc nhìn thấy Chu Ngọc.
Chu Ngọc cũng nhìn thấy Nguỵ Toàn, hỏi: "Anh đến bệnh viện làm gì, lẽ nào Thần cũng ở đây sao?"
Nguỵ Toàn lắc đầu: "Tổng giám đốc không có ở đây, là cô Tô đang ở đây. Mẹ của cô ấy mất rồi, tôi đến xem xem có thể giúp được gì không."
Nghe thấy vậy, Chu Ngọc nheo mắt lại, nhìn Nguỵ Toàn với vẻ thâm ý.
Nguỵ Toàn thông minh như vậy nên đương nhiên hiểu ánh mắt của Chu Ngọc.
Anh ta giải thích: "Anh Chu không cần nghi ngờ, tôi không hề có ý đồ sai trái gì với cô Tô. Cô Lâm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tổng giám đốc đang ở bên cạnh cô ta trong bệnh viện cấp một.
Tôi đến giúp cô Tô, có lẽ có thể an ủi cô ấy một chút."
"Cùng đi đi."
"Vâng."
Đi vào thang máy, Chu Ngọc không nhịn được mà hỏi: "Vậy Thần có biết chuyện này không?"
"Trước khi đến đây tôi định nói với tổng giám đốc, nhưng tổng giám đốc chưa nghe đã vội vàng ra ngoài. Cho dù anh ấy có nghe thấy thì phần lớn sẽ không để ý đâu."
Chu Ngọc không hỏi thêm nữa.
Xem ra lần này Thần thật sự không có cơ hội nữa rồi. Là anh đích thân đẩy Tô Khiết càng ngày càng ra xa.
Chu Ngọc và Ngụy Toàn nhanh chóng đi đến cửa phòng bệnh của Lâm Khả Khanh, nghe thấy tiếng khóc ở bên trong thì không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Nguỵ Toàn gõ cửa đi vào, nghe thấy tiếng động Tô Khiết ngẩng đầu lên nhìn.
Chu Ngọc nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, không khỏi đau lòng. Cô gái tốt biết bao nhiêu nhưng lại biến thành dáng vẻ như vậy.
Cô làm ngôn ngữ tay hỏi Nguỵ Toàn, trên gương mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ thù hận.
"Anh đến đây làm gì? Có phải Nguyễn Hạo Thần bảo anh đến xem trò cười không? Mẹ tôi chết rồi, các anh vui rồi đó!"
"Cô Tô à, không phải đâu. Không phải là tổng giám đốc bảo tôi đến, là tôi tự mình muốn đến. Hơn nữa anh ấy cũng không biết..."
"Cô Tô còn nhớ tôi không? Tôi là Chu Ngọc, CEO của tập đoàn Chu Thị. Nghe thấy chuyện của cô cho nên tôi cũng đến giúp đỡ, với tình hình hiện tại của cô thì chắc chắn không thể nào lo liệu hậu sự của mẹ cô."
Tô Khiết không trả lời. Chu Ngọc nói rất đúng, một mình cô thật sự rất khó.
Một lúc sau, cô chậm rãi gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau trời đổ trận mưa to gió lớn, sấm đánh rầm rầm, chớp loé sấm vang, bầu trời tối sầm lại.
Tô Khiết mặc bộ vest nữ màu đen, đặt một bó hoa hồng trắng ở trước bia mộ của Lâm Khả Khanh, trên ngực cô cũng cài một bông hoa giấy trắng.
Hôm nay cô không rơi bất kỳ giọt nước mắt nào mà yên lặng nhìn bức ảnh của Lâm Khả Khanh trên bia mộ, cứ vô thần một lúc lâu.
Chu Ngọc và Ngụy Toàn cũng mặc đồ đen đứng ở phía sau cô, bọn họ đều đã đặt hoa trước mộ, hơi buồn rầu.
"Cô Tô, lát nữa sẽ lại đổ mưa, chúng ta vẫn nên quay về trước thôi."
Tô Khiết hồi phục lại tinh thần, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo đến đáng sợ. Trong đôi mắt cô đều là tơ máu, rất mệt mỏi.
Cô lắc đầu, làm ngôn ngữ tay: "Các anh quay về trước đi, tôi muốn yên tĩnh một mình."
Nguỵ Toàn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Chu Ngọc kéo lại.
"Để cô ấy yên tĩnh một mình đi, cô ấy cần phải khiến mình thông suốt."
Nghe thấy vây, Ngụy Toàn cũng không nói thêm gì nữa mà rời đi cùng với Chu Ngọc.
Trong nghĩa địa chỉ còn lại một mình Tô Khiết, tiếng sấm rất lớn, sét đánh cũng rất đáng sợ, nhưng cô không hề cảm thấy sợ hãi gì mà cứ yên lặng nhìn chăm chú vào bức ảnh của Lâm Khả Khanh.
Lâm Khả Khanh ở bên trong tấm ảnh cười rất ngọt ngào, phần giữa hàng lông mày mang theo sự dịu dàng. Bà ấy chắc chắn là một người mẹ hiền vợ đảm, nhưng lại rời khỏi thế giới này mãi mãi.
Ào ào ào...
Mưa to như trút nước, từng giọt nước lớn rơi xuống người Tô Khiết. Nhưng cô không cảm thấy đau đớn gì cả, cơn đau này nào sao đau bằng cơn đau trong lòng.
Mưa rơi xuống theo gò má của Tô Khiết, đôi mắt cô càng đỏ hoe. Từng giọt nước mắt rơi xuống, nhưng nó hoà lẫn với giọt mưa nên không thể phân biệt được rốt cuộc là giọt nước mắt hay là giọt mưa.
Cô đứng rất lâu, lâu đến nỗi chân của cô đã không còn cảm giác gì nữa. Cả người cô ướt đẫm, làn gió thổi đến khiến cảm giác mát lạnh nhanh chóng lan khắp người.
Nhưng dường như Tô Khiết không có cảm giác gì cả, cô vẫn đứng bất động.
Màn đêm buông xuống, cô đã cử động rồi. Cô ngồi dựa vào bên cạnh ngôi mộ.
Cô không hề có ý muốn rời đi, một mình ở trong nghĩa địa hoang vu mà không hề sợ hãi gì.
"Mẹ ơi, con ở cùng với mẹ một đêm cuối cùng. Con chắc chắn sẽ báo thù thay mẹ và con của con."