Đã lâu rồi không gặp cô, nên muốn hẹn hò một lần với mình ư?
Quả nhiên, đầu óc không bình thường, bằng không sao anh sẽ nói ra những lời như vậy. Nếu hẹn hò thì cũng quá nhàm chán đi, trước kia Nguyễn Hạo Thần cùng Lâm Tiêu cũng hẹn hò không ít đâu nhỉ?
Đây là chơi chán người ta rồi, cho nên muốn thay đổi khẩu vị mới đi?
“Nhưng rất đáng tiếc, tôi cũng không muốn hẹn hò với anh.”
“Đều đã tới nơi này, thì cũng không tới lượt em quyết định!”
Tô Thanh Anh: “…”
Trong lòng thật sự cảm thấy xui xẻo.
Một tiếng sau, rốt cuộc họ cũng đã đến nơi được gọi là thiên đường của các cặp đôi này. Lúc này, Tô Thanh Anh mới nhận ra, nơi này cũng không có các tòa nhà chọc trời hay công nghệ cao gì đó.
Ngược lại, nó là một thị trấn đầy cổ kính, những ngọn đèn lòng sặc sợ treo trên đầu tường, dòng người đi lại khá náo nhiệt.
Hơn nữa, ngay cả các khách sạn đều theo phong cách cổ xưa. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra vì sao nơi này được lựa chọn là điểm đến du lịch tốt nhất.
Đến đây sẽ khiến bạn có một loại cảm giác như xuyên không. Hơn nữa, những người bán hàng rong trên đường đều mặc vải gai, vừa ngước nhìn còn thật sự tưởng rằng là đường phố thời xưa.
Rất nhiều các cặp đôi đi qua đi lại. Trọng điểm không phải là tình lữ, mà là quần áo trên người họ, công tử tuấn tú, cô nương xinh đẹp như tiên…
Nếu không phải bên cạnh đang đậu xe, cô thật sự cho rằng mình đã xuyên qua.
Nơi này hoàn toàn không giống như những bức ảnh trước đó cô từng xem.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Cô xem ảnh rõ ràng đều là biệt thự cảnh biển gì đó, nơi biển trời nối liền một dải...
Sao nơi này sẽ có dạng này nhỉ? Ừm... Cô bỗng không biết nên diễn tả bằng lời nào nữa.
Tô Thanh Anh nghi ngờ nhìn Nguyễn Hạo Thần: “Anh thật sự chắc đây chính là thành phố Hải Châu? Tài liệu tôi xem trước kia không phải vậy...”
Lúc nhắc tới tài liệu, cả người Tô Thanh Anh đều sững sờ giây lát.
Con ngươi hơi co lại, cô không dám tin nhìn Nguyễn Hạo Thần. Là vì anh ta thấy được tài liệu nên mới đưa cô tới thành phố Hải Châu ư?
Bởi vì trong lúc chỉnh sửa kế hoạch tuyên truyền, cô đã sửa địa điểm quay chụp một chút, thay đổi nơi ban đầu thành Hải Châu.
“Thật ra thành phố Hải Châu chia làm hai nơi, một là khu du lịch hiện đại hóa, nơi còn lại chính là trấn xưa cổ kính. Những người đến với Hải Châu đều sẽ tới đây thăm quan một chuyến.
Hoàn cảnh nơi này thật sự khiến người có cảm giác như đang xuyên không trở về thời cổ đại. Nơi nổi tiếng nhất ở cổ trấn của thành phố Hải Châu vẫn là cây Nguyệt Lão. Cây Nguyệt Lão đó có tuổi đời trăm năm, bên trên treo đầy tơ hồng. Đó là nơi các cặp đôi tới đây để thề ước.”
Tô Thanh Anh gật đầu, nhưng thật ra cô không có chú ý tới khía cạnh văn hóa này.
Thành thật mà nói, đất nước Hoa Hạ có lịch sử lâu đời, nền văn hóa của mặt này cực kỳ uyên thâm.
Tô Thanh Anh đi qua đó, trông thấy một sạp hàng bày bán mặt nạ. Bề ngoài của mặt nạ bên trên cũng không phải rất tinh xảo. Tay nghề khá thô sơ, nhưng có thể nhìn ra tất cả đều được làm thủ công.
Nhưng trái lại, họa tiết lại khá tinh tế, đẹp đẽ, rất thu hút ánh mắt người khác.
Cô bỗng nhìn thầy một chiếc mặt nạ búp bê đáng yêu, không khỏi cầm lên xem. Ký ức trước kia bất chợt ùa về.
Hai mươi mấy năm trước.
“Tiểu Khiết, em lại khóc nhè rồi, ôi trời, cái mũi của em sắp mọc dài ra rồi. Em mà còn khóc tiếp thì sẽ bị biến thành quái vật nhỏ đấy.”
“Oa, hu hu hu... anh tránh ra, anh xấu tính, người ta mới không muốn để ý tới anh!”
Lúc nhỏ, Tôn Tử Phàm hơi bụ bẫm một chút, nhưng thật sự rất đáng yêu.
Anh ấy đeo một chiếc mặt nạ búp bê, cũng khó diễn tả đó là cảm giác gì. Nhưng trong mắt người khác, nó còn thật sự rất đáng yêu, nhưng với Tô Khiết thì chưa chắc.
“Wow, wow, wow... búp bê mặt cười muốn chọc cô bé hay khóc nhè vui vẻ. Có phải em tên là Tô Khiết không? Tại sao em lại khóc?”
“Hu hu hu... Anh Tử Phàm đi đâu rồi? Có phải ai đó đã bắt mất anh Tử Phàm rồi không? A, a, a, em muốn anh Tử Phàm cơ!”
Chiếc mặt nạ này không những không làm cho Tô Khiết vui vẻ, mà còn dọa người ta khóc càng thương tâm hơn.
Bởi vì chuyện này, Tôn Tử Phàm còn bị bố mẹ anh ấy mắng cho một trận, chỉ có điều sau đó...
Tay cô đột nhiên bị người đụng một chút, Tô Thanh Anh tỉnh táo lại.
Đôi mắt chớp hai cái, nhìn sang người bên cạnh.
“Sao thế?”
“Không có gì, chẳng qua thấy em ngây ngẩn nhìn chiếc mặt nạ. Có phải em rất thích nó hay không?”
Tô Thanh Anh lắc đầu theo bản năng.
“Đi thôi, chúng ta đi nơi khác xem.”
“Ừ.”
Trên đường phố người qua kẻ lại, rất nhiều cặp đôi đi lướt qua hai người. Trên mặt họ tràn ngập nụ cười hạnh phúc, Tô Thanh Anh nhìn mà trong lòng có chút xao động.
Nguyễn Hạo Thần muốn dắt tay cô, lại bị Tô Thanh Anh dùng sức hất văng.
Cô nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng rất lạnh nhạt.
“Nguyễn Hạo Thần, làm phiền anh chú ý thân phận của mình một chút. Nếu tôi không nhớ nhầm hoặc trí nhớ xảy ra sai sót gì, thì hiện tại thân phận của anh là chồng chưa cưới của Lâm Tiêu đấy.”
Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, cũng không hề cảm thấy tức giận bởi câu nói của cô.
“Em đang ghen hả?”
Tô Thanh Anh không khỏi trợn mắt khinh thường, anh đúng là tự luyến mà.
Cô tiếp tục về phía trước đi tới, Nguyễn Hạo Thần vội vàng theo sau.
Sau đó, anh mạnh mẽ ôm lấy eo cô.
“Anh buông tôi ra!”
“Nếu tôi không buông ra thì em làm gì được tôi chứ?”
“Không thể làm gì anh nhưng cũng không có nghĩa tôi không đánh anh?”
Tô Thanh Anh nói xong, lập tức ra tay, hoàn toàn không cho Nguyễn Hạo Thần có cơ hội phản ứng.
Tô Thanh Anh thấy một đấm này của mình đánh hụt, môi đỏ nhếch lên một đường cong.
Cô tiếp tục ra đòn, cô không tin mình không hạ gục được Nguyễn Hạo Thần, ít nhất cũng phải đánh trúng một hai đấm.
Không ít người qua đường bị thu hút bởi trận quyết đấu giữa hai người họ, đều lần lượt dừng lại chú ý theo dõi.
Trong cuộc sống hiện thực, ngoài những người cố tình luyện tập hoặc huấn luyện viên chuyên nghiệp ra, thì người có thân thủ tốt như vậy đúng là chẳng có mấy ai.
Có người còn lấy di động ra chụp ảnh, thật giống như đang xem phim hành động vậy, cực kỳ đặc sắc.
Nguyễn Hạo Thần làm một động tác tay dừng lại: “Nếu chúng ta cứ đánh như vậy, chẳng phải quá nhàm chán ư? Hay là đặt cược đi.”
Tô Thanh Anh ngừng lại: “Anh muốn cược như thế nào?”
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô rồi nở một nụ cười đầy ý vị sâu xa, như thể đã thực hiện thành công kế hoạch của mình.
Tuy nhiên anh cũng sắp thực hiện được rồi.
“Nếu em đánh thắng tôi, vậy thì em kêu tôi làm gì cũng được.
Nếu em thua, thì không được mảy may phản kháng với những chuyện tôi làm. Chơi như vậy được không?”
Tô Thanh Anh không hề suy nghĩ trực tiếp đồng ý. Cô vẫn khá tin tưởng vào thân thủ của chính mình.
Cô không tin mình không đánh lại Nguyễn Hạo Thần được.
Lúc trước, cô cũng chưa từng thấy Nguyễn Hạo Thần ra tay. Dù sao anh còn có thể sai khiến vệ sĩ áo đen, bình thường như vậy thì thân thủ cũng không giỏi bao nhiêu.
“Thành giao!”
Tô Thanh Anh hồn nhiên không biết, chính mình đã rơi vào kế hoạch bên trong của anh.
Trong quá trình giao thủ, Tô Thanh Anh phát hiện, thân thủ của Nguyễn Hạo Thần trực tiếp cao hơn một bậc.
Cho nên lúc trước, Nguyễn Hạo Thần đã che giấu ư?
Cô nhìn anh chăm chú với vẻ mặt nghiêm túc, cũng không dám lơi lỏng chút nào.