Nếu biết thì chắc sẽ tức đến ói máu mất.
Ba người đấu với một người mà còn bị gài bẫy, lần mất mặt này đúng là có hơi lớn.
Tôn Tử Phàm mở những tài liệu đã sao chép ra rồi nhìn sơ qua một lượt. Quả nhiên nội dung bên trong cực kì quan trọng, tuyến đường hàng không mà bọn họ giao dịch thường xuyên nhất, còn có cả danh sách một vài khách hàng cố định,... Toàn bộ đều được ghi chép trong này.
Nếu giao những nội dung này cho cảnh sát, có lẽ mọi chuyện sẽ rất thú vị.
Nhưng anh ta sẽ không làm vậy, mọi người đều lăn lộn trên cùng một đường, không cần phải làm việc tuyệt tình như thế, nếu không sau này sẽ không dễ gặp nhau nữa.
Hơn nữa cũng không cần kết quá nhiều kẻ thù, nếu không một ngày nào đó chết đột ngột lại hoàn toàn không biết hung thủ là ai, như vậy sẽ cực kỳ xấu hổ.
Người mặc đồ đen đẩy cửa đi vào: “Cậu chủ, không lâu trước những người đó đã rời đi rồi, không biết tại sao lại đột ngột quay lại, hơn nữa điệu bộ của bọn họ bây giờ như muốn bắt đầu làm ầm ĩ vậy.
Có phải bọn họ đã phát hiện ra cái gì rồi không, hay là nói, bọn họ đã phát hiện ra cậu chủ đang giải mật mã của cái USB này rồi sao?”
"Có lẽ lúc đầu bọn họ không hề phát hiện tôi đang giải mật mã của USB, nhưng sau đó bọn họ ra khỏi phạm vi của bộ chắn tín hiệu, nhất định ba hacker ở nước ngoài của bọn họ sẽ gọi điện cho Johan, bọn họ nhận được tin thì hiển nhiên sẽ quay lại.
Lúc giải mật mã, tôi đã thiết lập cho bọn họ một bức tường lửa, nếu bọn họ muốn công phá thì cần một khoảng thời gian nhất định. Trong khoảng thời gian đó, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng quan trọng.
Nếu động tác của bọn họ chậm một giây, tôi hoàn toàn có thể nhân cơ hội để hoàn tất giải mã, họ đang lo lắng tới tình huống này. Vậy nên sau khi điện thoại của Johan có thể kết nối, trước tiên phải bảo họ quay lại để quấy nhiễu hành động của tôi.
Nhưng thật không may, tôi đã giải được mật mã của cái USB này rồi, chỉ có thể nói họ đã chậm một bước!”
Người mặc đồ đen nhìn Tôn Tử Phàm, trong mắt toát lên vẻ kính nể không quá rõ ràng. Kỹ thuật hacker của cậu chủ nhà bọn họ không phải lợi hại bình thường đâu, một đấu ba mà cuối cùng vẫn toàn thắng!
Xem ra kỹ thuật hacker của cậu chủ lại tiến bộ không ít, xứng đáng là người giỏi nhất trong giới hacker!
"Bây giờ cậu có thể đi tắt tất cả các vật cản, lúc vừa mới tới, chắc lòng tự tin của bọn họ bị bào mòn không ít đâu nhỉ, vào cửa mà vẫn còn nhiều cơ quan nguy hiểm như vậy, chắc chắn không thể nào tưởng tượng ra nổi cảm giác nghẹn khuất trong lòng."
"Vâng."
Người mặc đồ đen đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Tôn Tử Phàm sao chép những tài liệu đó vào một cái USB khác, phòng lỡ những người đó xâm nhập vào máy tính của anh ta để kiểm tra gì đó. Tuy máy tính của anh ta được thiết lập tường lửa rất mạnh, nhưng ba hacker bên kia cũng không phải là tay mơ, nếu bọn họ muốn phá tường lửa của anh ta, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Anh ta vẫn cẩn thận một chút thì hơn.
Sau khi hoàn tất sao chép thì cất USB của mình đi, các tài liệu trên máy tính đã trống trơn.
Cầm lấy cái USB nhỏ màu đen mà Johan muốn rồi bước ra khỏi phòng với tâm trạng rất vui vẻ.
Anh ta tò mò nội dung bên trong từ rất lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng giải ra, cho nên khỏi phải nói tâm trạng thoải mái bao nhiêu.
Thật ra hạnh phúc của đàn ông bọn họ rất đơn giản, đó là đi khiêu chiến chuyện mình không thể hoàn thành, nếu như khiêu chiến thành công thì nhất định có thể vui vẻ vài ngày luôn.
Ví dụ như tình huống hiện tại của Tôn Tử Phàm vậy!
Nói thật, mật mã này rất khó, có thể giải ra được, trong lòng anh ta cũng có cảm giác thành tựu nhất định.