Không phải anh ta không tin vào chính mình, mà là Tô Thanh Anh đã từng có tình cảm quá sâu đậm với Nguyễn Hạo Thần!
“Em đã cho người ngầm thu mua cổ phiếu của tập đoàn Nguyễn thị, đợi mọi việc ở đây xong xuôi thì em sẽ dẫn Tiểu Bảo trở về nước Mĩ và không bước chân vào thành phố này nữa.”
Tôn Tử Phàm gật đầu, khoé miệng nở ra một nụ cười cay đắng, kế hoạch được lập ra rất tốt, nhưng ai biết được liệu sẽ có những biến số nào khác ở trong đó nữa hay không.
Thường càng lo lắng việc gì thì nó sẽ càng xảy ra.
“Em đi làm ở tập đoàn Nguyễn thị, vậy còn phía tập đoàn DN phải làm sao?”
“Anh không cần phải lo, em xoay sở được, hơn nữa em vào tập đoàn Nguyễn thị là có lợi cho việc tiến hành nhiệm vụ của em, vì vậy em mới không từ chối.”
Tôn Tử Phàm gật đầu và không nói thêm gì nữa.
Thực ra từ năm năm trước thì anh đã rất tò mò về thân phận của người đàn ông đó, tại sao lại nhắm vào Nguyễn Hạo Thần đến thế, nhưng không điều tra được bất kỳ thông tin nào nên anh cũng đành bỏ cuộc.
Hơn nữa trong những năm qua, thái độ của anh ta đối với Tiểu Anh và Tiểu Bảo cũng rất tốt, như thể đã xem họ là người thân vậy.
“Đi thôi, chúng ta về trước đi.”
Hình bóng hai người sánh vai nhau rất xứng đôi, khung cảnh cười nói rôm rả rất gai mắt, gai mắt đến mức khiến người ta muốn phá hoại cảnh tượng này.
Nguyễn Hạo Thần đứng cách đó không xa, hai tay buông thõng ở bên người siết chặt lại.
Sắc mặt lạnh lùng, tia lạnh lẽo đến thấu xương bắn ra từ trong mắt khiến cho hơi thở trên người anh cũng trở nên u ám thêm vài phần.
Sau khi đi ăn với Tôn Tử Phàm thì Tô Thanh Anh mới trở lại công ty.
Tôn Tử Phàm vừa mới về nước nên đương nhiên cần phải điều chỉnh lại sự chênh lệch múi giờ.
Vừa quay lại chỗ ngồi ở công ty thì giám đốc bộ phận đã bước tới với một xấp tài liệu trên tay, sau đó đặt xuống trước mặt cô.
Ngoài từ chanh chua ra thì không còn từ nào khác để diễn tả.
“Tô Thanh Anh, làm phiền cô mau chóng hoàn thành công việc kiểm tra đối chiếu những tài liệu này vì lát nữa nó sẽ được sử dụng trong cuộc họp.”
Bà ta nhìn Tô Thanh Anh với vẻ mặt khinh bỉ rồi quái gở nói: “Chậc chậc, đúng là trời sinh cho một khuôn mặt hồ ly tinh, vào công ty chưa được bao lâu thì đã hớp hồn của Tổng giám đốc rồi.”
Khi nghe thấy lời nói này thì bàn tay đang định cầm tài liệu của Tô Thanh Anh khựng lại, không khỏi ngước mắt lên nhìn giám đốc.
Cô cầm ly nước lên uống một ngụm, giọng nói hơi khàn và trầm thấp.
“Giám đốc, có phải bà đã đến thời kỳ mãn kinh rồi hay không, ồn ào đến mức khiến người ta thấy phiền, còn nữa, bà làm ơn hãy nhìn rõ thân phận của tôi, tôi là Phó tổng giám đốc của tập đoàn DN và không dựa dẫm vào bất kỳ người đàn ông nào. Tôi không có cám dỗ Tổng giám đốc của các người, các người xem là báu vật chứ tôi thì chả thèm!”1
Giám đốc nuốt không trôi, xoay cái eo thô to của mình rời đi.
Tô Thanh Anh rất giỏi trong việc xử lý tài liệu nên đã nhanh chóng xử lý xong, cô nhận ra các nhân viên của tập đoàn Nguyễn thị đều hoàn thành rất tốt về phương diện tài liệu.
Đây là điều đáng để học hỏi!
Cô ôm xấp tài liệu đến đưa cho giám đốc, nhưng giám đốc lại bảo cô đến đưa cho Nguyễn Hạo Thần, thành thật mà nói, cô không hề muốn gặp người đàn ông tên Nguyễn Hạo Thần này.
Cô lại ôm xấp tài liệu đi vào thang máy lên tầng trên, đứng ở ngoài cửa văn phòng của Nguyễn Hạo Thần.
Cô đang do dự có nên vào hay không.
Nguỵ Toàn đang ở bên trong báo cáo sự việc.
“Toàn bộ những tin tức này đều đã được gỡ bỏ, điều tra ra được là do một toà báo không biết tên tung tin ra ngoài, nghe nói là do một người đàn ông cung cấp thông tin cho họ, hơn nữa có một số điều cũng đã được kiểm chứng, chính vì vậy họ mới dám đăng lên.
Về chuyện này thì bên phía tập đoàn chính thức của chúng ta cũng đã đưa ra một lời tuyên bố sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự với kẻ tung tin đồn nhảm, trước mắt thì gió yên sóng lặng rồi.
Người ngầm thu mua cổ phiếu cũng đã ngừng tay nên không thể lần theo dấu vết được, trừ khi người đó xuất hiện một lần nữa thì mới có thể.”
Nguyễn Hạo Thần gật đầu, xoay chuyển cây bút máy trong tay và suy ngẫm cẩn thận về lời nói của Nguỵ Toàn, một người đàn ông đã cung cấp những thông tin này sao?
“Tiếp tục điều tra chuyện tin tức.”
“Vâng.”
Nguỵ Toàn xoay người rời đi, khi mở cửa ra thì nhìn thấy Tô Thanh Anh đang do dự đứng ở cửa, vẻ mặt phân vân không biết có nên vào hay không.
“Cô Tô!”
Tô Thanh Anh nở nụ cười khi nhìn thấy Nguỵ Toàn: “Nguỵ Toàn, tôi đến đưa tài liệu, hay là tôi khỏi đi vào, anh giúp tôi đưa vào trong nhé?”
Nguỵ Toàn vừa định đồng ý thì sau lưng truyền đến giọng nói của Nguyễn Hạo Thần: “Dám đồng ý thì trừ tiền thưởng, đưa tài liệu mà không vào văn phòng thì sẽ kéo dài thêm một tháng làm việc.”
Tô Thanh Anh: …
Nguỵ Toàn: …
Có phải đầu óc của người này có bệnh không?
Đúng là không biết ngại khi nói sẽ kéo dài thêm một tháng.
Nguỵ Toàn cười ngượng, đi vòng qua Tô Thanh Anh rồi rời đi.
Tô Thanh Anh sải bước đi vào văn phòng và đặt tất cả các tài liệu lên bàn của anh, đang định rời đi thì Nguyễn Hạo Thần đã kêu cô lại.
“Tôi đã cho phép cô rời đi rồi sao?”
“Vậy Tổng giám đốc còn có chuyện gì muốn căn dặn?”
Cô ấm ức phản bác lại anh, không thèm nhìn anh.
Nhìn thấy thái độ của cô, Nguyễn Hạo Thần thấy khó chịu trong lòng, khi ở bên Tôn Tử Phàm thì cười tươi như hoa, khi ở với anh thì ghét bỏ biết nhường nào.1
Anh đi đến trước mặt cô rồi dùng hai tay giữ lấy vai của cô.
Tô Thanh Anh vùng vẫy muốn thoát ra nhưng đã bị anh giữ chặt lại.
“Tôi xin lỗi về chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua, là tôi không phân biệt phải trái đã hiểu lầm cô, cô có thể đánh tôi và mắng tôi, bảo tôi làm gì cũng được.”
Tô Thanh Anh lập tức cảm thấy hứng thú khi nghe thấy vậy.
Bảo anh ta làm gì cũng được sao?
“Nếu tôi bảo anh rời khỏi Lâm Tiêu thì sao? Anh sẽ đồng ý không?”
Rời khỏi Lâm Tiêu, để cô ta nếm trải cảm giác bị người mình yêu bỏ rơi.
Năm năm trước, cô cảm thấy bản thân bị cả thế giới ruồng bỏ và đời cô như không còn bất kỳ tia sáng nào cả.
Lời nói của cô khiến Nguyễn Hạo Thần im lặng, anh không biết nên trả lời như thế nào.
Vẻ mặt anh hiện lên một cảm xúc khác, qua một hồi lâu sau thì anh mới lên tiếng: “Có phải tôi rời khỏi cô ấy thì cô sẽ tha thứ cho tôi?”
Tô Thanh Anh sững sờ khi nghe thấy vậy, cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, không biết những gì anh nói là thật hay là giả.
Nhưng nghĩ rằng làm như vậy là có thể khiến cô cảm động sao?
Ngây thơ!
Tô Thanh Anh đang định lên tiếng thì hơi thở của anh ập đến trong tích tắc, toàn bộ hơi thở quanh quẩn nơi chóp mũi đều là của anh.
Cô trợn tròn mắt, định thần lại muốn đẩy anh ra nhưng đôi tay đã bị anh giữ chặt.
“Nguyễn, Nguyễn Hạo Thần…”
Cô ra sức vùng vẫy khỏi anh, khuôn mặt nhỏ bé vô cùng lạnh lùng.
“Anh tránh xa tôi ra, tôi phát tởm với Lâm Tiêu nên tôi sẽ không chạm vào người đàn ông mà Lâm Tiêu đã chạm vào, trừ phi tôi có bệnh.”
Cô nở một nụ cười lạnh lùng, vừa nãy cô đã ngửi thấy mùi nước hoa độc nhất vô nhị, đây là loại nước hoa mà Lâm Tiêu thường dùng nhất.
Đúng là quá kinh tởm!
“Tôi chưa bao giờ chạm vào Lâm Tiêu trong suốt năm năm qua, tôi chưa từng chạm vào cô ấy, cô đã hài lòng rồi chứ?”
Nguyễn Hạo Thần thấp giọng gầm lên, trên khuôn mặt điển trai đó hiện lên vẻ tức giận.
Chưa từng chạm vào Lâm Tiêu trong suốt năm năm sao?
Đùa cái gì chứ, làm sao có thể chưa từng chạm qua.
Trước đây luôn thể hiện tình cảm trước mặt cô mà, khi cô đã chết đi, không đã như ý nguyện rồi sao?
“Tôi biết anh rất yêu Lâm Tiêu, cho nên không cần phải nói những lời nói dối này đâu, hơn nữa tôi cũng sẽ không tin.”
Nguyễn Hạo Thần: …
Cô không tin tưởng anh nhiều đến mức nào?1
Sau khi Tô Thanh Anh trở về bộ phận của mình, cô đặt điện thoại xuống rồi đi vào nhà vệ sinh, nhưng đột nhiên cánh cửa ở bên ngoài không thể mở được…