“Cho dù có nói thế nào thì con cũng là con trai của bố, con có chấp nhận bố hay không thì đó là chuyện của con. Quan trọng là bố có thương yêu con hay không, đúng không nào? Chuyện của con chính là chuyện của bố.
Huống chi con còn là đứa con trai duy nhất của bố, nếu bố không tốt với con thì biết tốt với ai đây? Với tư cách là một người bố, thương yêu con cái không phải điều hiển nhiên sao?”
Tô Cảnh Nhạc cảm thấy rất có lý, thế là gật đầu đồng ý.
Bố thương yêu con cái đúng là điều nên làm, nhưng trường hợp của họ khá đặc biệt.
Cái đầu nhỏ nằm trên vai của anh, hài lòng nheo hai mắt lại.
Trước kia, khi cậu bé nhìn thấy những người bạn nhỏ khác nằm trên vai của bố mình thì cậu bé cảm thấy thật ngưỡng mộ.
Cậu bé mong rằng bố ruột của mình cũng có thể bế mình như vậy, dường như điều ước đó đã thành hiện thực rồi.
Cảm giác đúng là không tệ, cậu cũng cảm thấy khá thích đó chứ.
“Trước kia con đặc biệt ghen tị với những người bạn nhỏ khác, con rất ghen tị khi nhìn thấy họ và bố chơi đùa với nhau. Cho dù con có daddy Tôn Tử Phàm, nhưng con cũng biết đó không phải bố ruột của con.”
Nhận ra được giọng điệu u sầu của cậu bé, bàn tay to của Nguyễn Hạo Thần không nhịn được xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.
Trong bốn năm qua, anh không hề có mặt trong thời gian trưởng thành của cậu bé, vì vậy anh hi vọng mình có thể luôn dõi theo cậu bé trưởng thành trong quãng đời còn lại.
Nhìn cậu bé trưởng thành nên người, lại nhìn cậu lấy vợ sinh con, sau đó nắm tay vợ mình và từ từ tiến đến viên mãn, cuộc sống như vậy mới trọn vẹn.
“Không cần biết như thế nào, hoặc tương lai sẽ ra sao, con cũng là con trai của Nguyễn Hạo Thần này. Hi vọng sau này bố có thể nhìn thấy con chậm rãi lớn lên.”
“Chú nói với con những lời này tác dụng không cao lắm đâu, chú cần phải nói với mẹ của con cơ.
Mẹ của con phải đồng ý mới được. Nếu mẹ của con không đồng ý thì cho dù chú có nói cảm động đến mấy cũng là vô ích, con nghe theo lệnh mẹ vô điều kiện mà.”
Nguyễn Hạo Thần: .
Thằng nhóc thối này thật thiếu thông suốt mà.
“Vậy sao con không cùng bố giải quyết chuyện của mẹ con nhỉ?”
“Nhưng mà con đã hứa giúp daddy Tôn Tử Phàm rồi. Chú nhìn xem, daddy Tôn Tử Phàm đã theo đuổi mẹ của con nhiều năm như vậy rồi, theo đuổi từ nhỏ đến lớn, hai người họ có thể nói là bạn tri kỉ.
Chưa kể, daddy Tôn Tử Phàm cũng không ngại về việc mẹ có con, đối xử với mẹ của con lại vô cùng dịu dàng, chung thủy si tình, con chắc chắn muốn giữ người đàn ông tốt tới mức tuyệt chủng như vậy cho mẹ của con rồi.”
Nguyễn Hạo Thần nghe vậy, trong lòng lại không biết nên nói như thế nào.