Đậu Tín Nghĩa nghe xong, nhanh chóng lắc đầu. Anh ta hồi hộp quá nên nói ra hết toàn bộ lời quảng cáo của Misi.
“A, không phải, không phải, không phải. Cô Tô, cô thực sự quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức tôi nói sai cả lời...” . Truyện Tiên Hiệp
Tô Thanh Anh chỉ nhìn anh ta với ánh lãnh đạm, điều này khiến Đậu Tín Nghĩa bắt buộc phải kiềm chế tính cách nịnh hót của mình lại.
Ai biết cô Tô này có lai lịch lớn như vậy, trực tiếp báo cho Tổng giám đốc. Kết quả là hôm qua Tổng giám đốc còn giáo huấn anh ta một trận nhớ đời.
Dẫn đến trong đầu anh ta vẫn còn hiện lên dáng vẻ tức giận của anh ngày hôm qua, thật sự quá đáng sợ.
Hơn nữa vừa nhìn thấy cô Tô thì khuôn mặt của Tổng giám đốc tự động hiện ra trước mặt anh ta. Đậu Tín Nghĩa cảm thấy mình có bóng ma tâm lý rồi.
“Còn không dẫn đường.”
“Vâng, vâng, vâng, để tôi dẫn đường cho cô.”
Sau đó, Tô Thanh Anh không ở viện nghiên cứu lâu, hơn nữa cô chỉ quan sát một chút rồi cũng rời đi.
Cô chỉ cần hiểu sơ lược đôi chút là được, không cần biết chi tiết như vậy. Cô muốn sửa đổi kế hoạch tuyên truyền, chứ không phải viết báo cáo nghiên cứu cho Misi.
Khi trở lại Tập đoàn Nguyễn Thị, cô không thấy Lâm Tiêu ngồi trên vị trí của mình, nên cô cũng không bận tâm.
Cô bật máy tính lên rồi bắt đầu công việc của mình, sửa đổi một chút kế hoạch ban đầu. Thật ra, Tô Thanh Anh cảm thấy thay vì dùng kế hoạch cũ để sửa đổi, tốt hơn vẫn tự mình viết lại một bản kế hoạch mới.
Tuy nhiên điều mà công ty yêu cầu là phải sửa đổi dựa theo bản này, có lẽ Nguyễn Hạo Thần có thù với nó.
Nghĩ kỹ lại thì hình như đúng là anh có thù thật. Dù sao năm năm trước vì bản kế hoạch này bị tiết lộ, khiến cho Tập đoàn Nguyễn Thị tổn thất rất nhiều tiền. Cho nên Nguyễn Hạo Thần không ghét bỏ mới lạ?
Lâm Tiêu quay trở lại, giám đốc Hồ đang đi theo sau lưng cô ta.
Khi đi ngang qua bên cạnh Tô Thanh Anh, Lâm Tiêu mỉm cười đắc ý, ngồi trở lại vị trí của mình.
“Cô Tô, cô xem kế hoạch của cô Lâm đã được giao rồi, còn khi nào cô có thể hoàn thành bản kế hoạch của mình thế? Ngày mai Tổng giám đốc muốn kiểm tra, hơn nữa sẽ chọn kế hoạch của một trong hai người ra để thực hiện.
Mà đến lúc đó Misi đời thứ năm sẽ tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm mới. Nếu kế hoạch của các cô thành công thì tiền thưởng sẽ tăng lên.”
Tô Thanh Anh cười: “Giám đốc Hồ, bà thấy tôi giống loại người thiếu chút tiền thưởng này lắm sao?”
Giám đốc Hồ: “...”
Ha ha, những lời này là tiếng người sao?
Giám đốc Hồ dứt khoát tạm biệt, nói nữa chỉ tổ tức thêm.
Tô Thanh Anh là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN, đương nhiên không thiếu chút tiền thưởng này, nhưng bọn họ lại thiếu, thực sự rất thiếu.
Sau khi giám đốc Hồ rời đi, Lâm Tiêu lại đứng lên, nhìn Tô Thanh Anh với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
“Tô Thanh Anh, hôm qua rốt cuộc cô làm như vậy là có ý gì? Cô muốn xen vào cuộc hôn nhân của người khác sao? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không để cô được như ý muốn đâu!”
Xen vào cuộc hôn nhân của cô ta sao? Lúc cô ta nói lời này thật sự không hề khách sáo chút nào!
“Cô Lâm, phiền cô mở to mắt của mình ra nhìn cho kỹ rồi hãy nói. Con mắt nào của cô trông thấy tôi xen vào cuộc hôn nhân của cô thế?
Phiền cô cũng hiểu rõ một chút, cô và Nguyễn Hạo Thần chỉ đính hôn chứ chưa kết hôn. Nếu hai người vẫn chưa kết hôn thì tại sao lại nói xen vào cuộc hôn nhân của người khác chứ?
Nhưng nhắc tới chuyện này, trước kia cô không ít lần xen vào cuộc hôn nhân của Tô Khiết nhỉ? Trước khi chỉ trích người khác, phiền cô nhìn kỹ lại bản thân mình rồi hẵng nói.”
“Cô!”
Lâm Tiêu nghiến răng nhìn cô, trong lòng cô ta cứ phải gọi là tức giận.
Tô Thanh Anh đúng là đáng ghét!
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Tiêu, hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tô Thanh Anh, bây giờ cô ta đã hiểu được cảm giác của Tô Khiết rồi nhỉ?
Lúc đó cô ta đường hoàng xen vào cuộc hôn nhân của họ. Bây giờ cô cũng để cho cô ta nếm thử cảm giác này, rất khó chịu đúng không.
Tất nhiên khó chịu rồi, mục đích của cô chính là khiến Lâm Tiêu cảm thấy không thoải mái, mà cô ta bực bội thì cô sẽ vô cùng vui vẻ.
“Cô Lâm, cô cho rằng mình là mối tình đầu của Nguyễn Hạo Thần, nên có thể đường hoàng xen vào cuộc hôn nhân của người khác ư? Huống chi, anh ấy và Tô Khiết đã đăng ký kết hôn, vậy chẳng phải cô cũng là kẻ thứ ba xen vào đấy thôi?
Cô lấy danh nghĩa là mối tình đầu của Nguyễn Hạo Thần, mượn cớ hai người ở bên nhau trước, liên tục phá hoại cuộc hôn nhân này không chút kiêng dè. Bây giờ cô lại có tư cách gì trách tội người khác hả?”
“Chuyện này không giống, Tô Thanh Anh cô hoàn toàn không biết gì cả. Cô dựa vào đâu mà kết luận rằng tôi xen vào cuộc hôn nhân của Thần và Tô Khiết chứ? Tôi và Thần ở bên nhau trước, chúng tôi đã ở cạnh nhau rất lâu.
Nhưng đột nhiên Tô Khiết chui ra muốn kết hôn với Thần. Làm sao tôi có thể không oán hận chứ? Nếu không phải vì cô ta xuất hiện chia rẽ chúng tôi, thì bây giờ chúng tôi đã vui vẻ hạnh phúc bên nhau rồi.”
Vì thế cô mới đổ hết lỗi lầm cho Tô Khiết đúng không?
Có chút nực cười!
Đây chính là lý do Lâm Tiêu xen vào cuộc hôn nhân của họ sao?
“Lúc đó Tập đoàn Nguyễn Thị xảy ra vấn đề về vốn đầu tư, muốn nhà họ Tô giúp đỡ. Cuối cùng chính Nguyễn Hạo Thần tự mình đồng ý, nếu anh ấy không đồng ý thì làm sao có cuộc hôn nhân này?
Lẽ nào một mình Tô Khiết có thể đăng ký kết hôn? Khi đó cô ấy cũng chưa yêu Nguyễn Hạo Thần. Nếu như không có những mở đầu này, thì hai người thật sự rất hạnh phúc...”
Tô Thanh Anh dừng lại một chút, trong mắt lóe lên tia sáng, nụ cười ngày càng nguy hiểm.
“Nhưng tôi đã trở về thì đừng hòng nghĩ đến hạnh phúc. Mà hai người cũng không thể hạnh phúc được, tôi muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về Tô Khiết, nhất định phải lấy lại.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Thanh Anh khiến Lâm Tiêu phải lùi lại một bước.
Trên người Tô Thanh Anh lộ ra vẻ hung dữ, cô bước tới gần rồi thì thầm bên tai cô ta: “Cô Lâm, tôi sẽ khiến cho cô phải chịu hết tất cả những gì cô đã làm với Tô Khiết hồi đó. Nguyễn Hạo Thần cũng không quản được đâu.”
Nghe vậy, Lâm Tiêu nhìn cô với sắc mặt tái mét.
Hồi đó, cô ta đã làm rất nhiều chuyện với Tô Khiết. Tô Thanh Anh muốn để cô ta cảm nhận từng thứ một ư?
Mà sao Tô Thanh Anh lại có thể biết những chuyện mình đã làm với Tô Khiết chứ?
Tô Thanh Anh không nói nhiều với cô ta. Cô đã không còn là người lương thiện nữa, cho nên không cần phải tiếp tục tỏ ra dịu dàng.
Cô thu dọn xong đồ của mình, không thể làm nổi công việc ở đây nữa. Cả ngày Lâm Tiêu chỉ biết lải nhải với cô, ngoại trừ cảnh cáo ra thì cũng chỉ có vậy, tai cô nghe nhiều đến mức muốn mọc kén rồi.
Sau khi rời khỏi Tập đoàn Nguyễn Thị, Tô Thanh Anh bước chậm lại, quay đầu nhìn.
Tập đoàn Tô Thị...
Bây giờ chẳng phải Tập đoàn Tô Thị vẫn thuộc quyền quản lý của Tập đoàn Nguyễn Thị sao?
Có lẽ cô có thể thử trở về, bây giờ cô đã có năng lực để điều hành công việc kinh doanh, không cần phải dựa vào Nguyễn Hạo Thần nữa.
Điện thoại trong túi cô đột nhiên rung lên, vừa nhìn thấy người gọi tới cô lập tức bắt máy.
“Chú Huy.”
“Ừ, Tiểu Anh à, cháu làm tốt lắm, âm thầm thu mua lại cổ phần của tập đoàn Nguyễn Thị. Chú đã đọc số liệu rồi, cháu làm không tồi.
Còn có Tập đoàn DN, giao cho cháu đúng là không sai, làm rất tốt. Hiện giờ các xu thế lớn đã dần ổn định, sau một thời gian nữa sẽ chính thức đi vào quỹ đạo.
Tiểu Anh à, đến lúc đó cháu chịu khổ một chút. Ngoài ra việc nghiên cứu sinh học của Tập đoàn Nguyễn Thị tiến hành thế nào rồi?”