“Lần này anh thật sự chắc chắn là ở đây sao?”
“Tôi chắc chắn là ở đây, lúc đó tôi đã nhìn thấy Ngụy Toàn ra vào viện nghiên cứu này. Viện nghiên cứu này hình như không có tên, vô cùng bí ẩn.
Cho nên tôi đã kết luận chắc chắn là ở đây. Nếu không thành phố Giang lớn như vậy, đã tìm gần hết nơi rồi, khả năng ở đây là lớn nhất.”
Tô Thanh Anh hơi híp mắt, gât đầu.
“Vậy trước hết chúng ta qua đó xem thử.”
Tô Thanh Anh vừa đi vừa hút thuốc, dáng vẻ kia rất giống một nữ vương đúng nghĩa.
Lúc đi đến chỗ kia, thuốc lá trong tay Tô Thanh Anh vừa vặn chỉ còn lại tàn thuốc.
Cô tiện tay vứt bỏ.
Băng qua một con đường, đi vào trong một tòa cao ốc, tiến vào thang máy lên thẳng tầng ba mươi ba.
Sau khi đến nơi, không khí nơi này vô cùng kỳ quái, tất cả đèn đều tắt, trông rất tối.
Không có một chút hơi người, điểm này không hề giống với một viện nghiên cứu.
Bên cạnh cửa còn đặt một máy nghiên cứu y học, ở đây trống trơ không có ai đứng.
Đi vào, có thể thấy rõ kết cấu bên trong hơn.
Bên trong trống rỗng không có gì, trong không khí còn sót lại một chút mùi thuốc.
Cô nghiêng đầu nhìn Lý Lâm: “Anh chắc chắn đây là viên nghiên cứu của Nguyễn Hạo Thần sao? Trong này trống rỗng không có gì cả mà anh nói với tôi đây là viện nghiên cứu?”
Lý Lâm cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh ta không ngờ tin tức của mình lại xảy ra sai lầm.
Lần trước là ở nhà hàng, lần này là một tầng lầu trống không.
Lúc Lý Lâm xoay người thì nhìn thấy một tờ giấy dán trên tường.
Nơi này từng có tên là Viện nghiên cứu Y học Minh Trung, nhưng thời gian trước đã gặp một số vấn đề, cho nên dẫn đến kết quả viện nghiên cứu phải đóng cửa.
Lúc nhìn thấy hai chữ ‘y học’, Lý Lâm liền biết mình đã tìm nhầm nơi.
“Nguyễn Hạo Thần giấu nơi này đúng là vô cùng bí mật, chẳng lẽ anh ta ra nước ngoài khai thác sao?”
Tô Thanh Anh lập tức phủ nhận.
“Anh ta không thể khai thác ở nước ngoài được. Nếu như ở nước ngoài có vài thứ không được bảo hộ thì nhất định phải có giám sát.”
Từ tin tức trước đó có thể biết được, viện nghiên cứu của Nguyễn Hạo Thần liên quan đến sinh vật, cho nên khâu tuyển chọn vật liệu vô cùng nghiêm ngặt.
“Được rồi, anh tiếp tục điều tra đi.”
“Được.”
“Đã tìm được tung tích của Lâm Tiêu chưa?”
“Hiện tại vẫn chưa tìm được. Thế giới rộng lớn như vậy, muốn tìm được cô ta cũng không dễ dàng. Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là cô ta sẽ dùng thân phận giả. Cho nên muốn tìm được cô ta chính là mò kim đáy biển, trừ khi chính cô ta tự lộ ra manh mối gì.”
Cả hai đều trốn rất kỹ, hôm đó lúc Lâm Tiêu rời đi hẳn là đi cùng một đường với Tiêu Bảo Văn, nếu như Tôn Tử Phàm và Nguyễn Hạo Thần thấy được cô ta ở hiện trường, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta.
Đồng thời cô cũng tưởng rằng hai người bọn họ hẳn sẽ không sống nổi, nhưng cô không ngờ trời không tuyệt đường người!
“Tìm không thấy người thì cứ tiếp tục tìm cho tôi, đến khi nào tìm được người mới thôi. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Lâm Tiêu thật sự ứng với câu nói kia, tai họa ngàn năm!
Cô ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhưng đến giờ lần nào cũng trốn thoát hoàn hảo không gặp chuyện gì, đương nhiên là ngoại trừ đôi chân kia!
Đôi chân kia là tự cô ta xông lên, không trách ai được.
Khóe miệng Lý Lâm hơi nhếch lên, sao anh ta nghe câu nói này lại cảm thấy không đúng lắm, cứ như là đang tìm kiếm người mình yêu.
Cho nên sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
“Nhớ để ý sân bay bên kia, bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể lẻn về nước, đến khi đó không biết cô ta lại muốn làm gì.”
Đây là vấn đề mà Tô Thanh Anh lo lắng nhất.
Tiểu Bảo đang đi nhà trẻ, không thể trông chừng thằng bé mọi thúc được.
Cô chỉ lo có chuyện gì sẽ xảy ra với Tiểu Bảo.
“Trước hết anh cứ tiếp tục tìm hiểu những chuyện liên quan đến nghiên cứu. Sau đó tôi sẽ cho anh thêm một tuần, nhất định phải tìm ra vị trí của viện nghiên cứu.”
“Được!”
Lý Lâm đồng ý không chút do dự.
Thế nhưng vào lúc này, Lâm Tiêu đã bí mật trở về thành phố Giang, ở trong một nhà nghỉ ba không không cần đăng ký, điều kiện bình thường, nhưng người có thể ở được.
Đương nhiên Lâm Tiêu vô cùng ghét bỏ điều kiện sống như thế này, nhưng thân phận hiện giờ của cô ta vô cùng nhạy cảm, không thể tùy tiện để lộ sự tồn tại của mình, nếu không làm sao cô ta có thể cho Tô Thanh Anh một bất ngờ lớn!
“Tiêu Bảo Văn, tình hình bên ngoài bây giờ thế nào?”
Tiêu Bảo Văn tựa vào cửa lắc đầu. Trên đầu anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khiến người ta không thấy rõ mặt mình.
Dưới ánh đèn mờ ảo, vành mũ của anh ta phủ xuống một cái bóng râm.
“Tôi cũng không biết tình hình bên ngoài bây giờ thế nào. Sau khi về nước chúng ta cũng không có bất kỳ giao thiệp nào có thể điều tra. Cho dù chúng ta có thuê người đi điều tra thì bọn họ cũng sẽ có chút lo lắng, thậm chí còn làm lộ thân phận của chúng ta.
Cho nên bây giờ chúng ta cũng không biết bất kỳ tin tức gì của bọn họ, chỉ có thể tự mình thăm dò từng bước. Tôi thật sự nghĩ mãi không ra tại sao cô phải trở về.
Nếu như bị bất kỳ ai trong số Tôn Tử Phàm hoặc Nguyễn Hạo Thần tra ra được, chúng ta cũng chỉ còn một con đường chết. Tại sao phải cố chấp như vậy?”
Lâm Tiêu nghe anh ta nói những lời này, sắc mặt cũng không khá lắm.
Tất nhiên cô ta hiểu ý của Tiêu Bảo Văn, đồng thời cô ta cũng rất rõ ràng.
Lần này sau khi cô ta trở về, có khả năng sẽ không còn cách nào quay lại nơi đó ở nước ngoài nữa. Có thể nói, lần này cô ta đang đặt cược tính mạng của mình.
“Tôi đã nói rồi, sau khi đưa tôi về nước anh có thể lựa chọn rời đi, tôi cũng không ép anh ở lại với tôi. Chuyện sau này một mình tôi có thể giải quyết.”
Ánh mắt Tiêu Bảo Văn nhìn cô dần trở nên sâu hơn, chấp niệm trong lòng cô thật sự không phải sâu bình thường, nếu không cũng sẽ không điên cuồng đến mức như vậy.
“Tôi muốn biết nguyên nhân cô làm như vậy rốt cuộc là vì điều gì? Chỉ bởi vì cô hận Tô Thanh Anh đã cướp Nguyễn Hạo Thần sao?”
Nếu bởi vì như vậy mà ảnh hưởng đến tính mạng của mình thì thật sự không đáng.
Đàn ông trên đời này có hàng ngàn hàng vạn, tại sao cứ cố chấp phải yêu một người đàn ông không dành trái tim cho mình?
Đây rõ ràng là tự mình chuốc khổ!
“Bây giờ tôi không chỉ hận một mình Tô Thanh Anh, tôi hận tất cả bọn họ, dựa vào cái gì mà ai cũng đối xử vô tình với tôi như vậy? Rõ ràng tôi không làm sai chuyện gì, bọn họ lại đổ hết sai lầm lên đầu tôi!”
Tiêu Bảo Văn im lặng.
Trong lòng càng bất lực.
Lâm Tiêu vẫn luôn cho rằng mình không làm sai bất cứ chuyện gì. Thế nhưng từ lúc mới bắt đầu cho đến bây giờ, mỗi một chuyện cô ta làm đều là sai, sao còn nói mình không làm sai chuyện gì?
“Nhưng tôi vẫn hy vọng tôi có thể cùng cô đi đến cuối cùng. Cô nói đúng, nếu như lúc trước không có sự trợ giúp của cô, tôi không thể có được một quãng thời gian rực rỡ như vậy. Hơn nữa, lúc trước tôi cũng đã nói cái mạng này là cô cho, từ khi bắt đầu tôi đã không ý định sẽ rời đi.”
Lâm Tiêu nhìn anh ta vài giây, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nuốt một ngụm nước bọt.
Nói không cảm động là giả.
Suốt chặng đường cũng chỉ có mình anh ta ở sau lưng.