Cho dù là mối tình đầu thì cũng không thể bỏ qua?
Người ta đã kết hôn rồi mà cô ta vẫn tiếp tục ở bên cạnh. Đó chính là kẻ thứ ba!
Lâm Tiêu khoác tay Nguyễn Hạo Thần, vẻ mặt tươi cười, đáy mắt ánh lên hạnh phúc mãnh liệt.
Lễ phục chính là bộ đã thử vào hôm đó, cũng chỉ có bộ này mới tô điểm cho cô ta thêm hoàn hảo.
Tất cả những ông trùm tinh anh trong giới kinh doanh đều đến tham dự, người được nhận thư mời đều là người có thân phận không thấp. Cũng có rất nhiều ngôi sao lão làng được mời đến, vì thế để ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn, nơi này cấm giới truyền thông vào.
Chu Ngọc dẫn theo Tần Ngọc Linh đi đến, trên tay cầm một ly sâm panh.
“Thần, chúc mừng!”
Anh ta cười như không cười nhìn về phía Lâm Tiêu, nói: “Chúc mừng cô Lâm, nhiều năm rồi rốt cuộc cũng đạt được mong ước. Giới thiệu với hai người, đây là Tần Ngọc Linh, người phụ nữ của tôi.”
Chuyện tình của Chu Ngọc, Nguyễn Hạo Thần cũng biết một chút, Tần Ngọc Linh này chính là cô gái mà anh ta yêu nhất. Ban đầu ai cũng nghĩ cô ta đã chết vì mất máu quá nhiều trong một vụ tai nạn giao thông, chuyện này làm anh ta ủ rũ suốt một thời gian dài.
Sau này anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tính cách của Chu Ngọc thay đổi rất nhiều. Ngày nào cũng la cà ở chốn ăn chơi, thay phụ nữ còn hơn thay áo.
Người đã chết giờ đây đã trở về, nhất định câu chuyện có rất nhiều ẩn khuất!
“Chúc mừng hai người.” Tần Ngọc Linh nhàn nhạt cười nói.
Trực giác của phụ nữ cho cô ta biết Lâm Tiêu nhất định không phải là loại người đơn giản, nếu không thì đã không thể ở bên cạnh Nguyễn Hạo Thần rồi.
Điều thú vị là, cô ta nghe nói trước đây Nguyễn Hạo Thần đã từng kết hôn, nhưng mà vợ trước của anh đã chết vào năm năm trước. Bởi vì người vợ đó bắt cóc Lâm Tiêu nên bị Nguyễn Hạo Thần tự tay nổ súng bắn chết, rơi xuống vực sâu, tan xương nát thịt!
“Không biết khi nào mới đến chuyện tốt của Chu Ngọc và cô Tần?” Lâm Tiêu cười hỏi.
Nghe thế, Tần Ngọc Linh vô thức ngước mắt nhìn Chu Ngọc, chờ đợi câu trả lời của anh ấy.
Lần này quay về, đương nhiên cô ta mong anh ấy có thể cưới mình, nhưng mà bây giờ vẫn còn một Thư Khả Như chen vào giữa bọn họ.
Không vội, cô ta sẽ từ từ giải quyết, làm cho Thư Khả Như biến mất khỏi thế giới này không để lại một dấu vết!
Đáy mắt cô ta chợt loé lên tia tàn độc.
Lâm Tiêu biết rất rõ ánh mắt đó, nhưng việc này không liên quan đến cô ta.
“Chuyện của chúng tôi không cần nóng vội.” Giọng Chu Ngọc rất trầm, anh ta không muốn nói đến vấn đề này.
Trong đầu anh ta lúc nào cũng hiện lên cảnh tượng ngày hôm đó, anh ta không tin Thư Khả Như đã thật sự kết hôn.
Nhưng cô ta dám tát anh ta một bạt tai trước mặt người ngoài, tốt lắm!
Tần Ngọc Linh còn đang muốn mở miệng thì lại nhìn thấy hai bóng dáng đang đi vào cửa.
Cô ta nheo mắt, trong lòng tức khắc nghĩ ra mưu kế.
Cô ta quay đầu nói với Chu Ngọc: “Ngọc, em đi vệ sinh nhé.”
Anh ta gật đầu.
Tô Thanh Anh và Thư Khả Như đi vào, một đỏ một đen vô cùng thu hút, rất nhiều người đã dán mắt vào hai cô.
Nguyễn Hạo Thần và Chu Ngọc cũng không ngoại lệ, chỉ là đối tượng của hai người khác nhau.
Tô Thanh Anh khoác lên mình bộ lễ phục dạ hội bằng lụa màu đỏ rực, đuôi dài quét đất khiến cho dáng cô thon dài một cách hoàn hảo. Vòng eo nhỏ bé có thể ôm trọn trong một tay.
Khuôn mặt cô lạnh lùng, trang điểm tinh xảo như một nữ hoàng đánh giá cả hội trường.
Trên người cô toát ra khí chất hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Tay cô cầm một chiếc túi xách đen phiên bản giới hạn của LV, bước từng bước đầy khí thế về phía Nguyễn Hạo Thần!
Bên cạnh cô là Thư Khả Như mặc lễ phục bằng lụa mỏng, khuôn mặt đáng yêu cười như không cười, dáng vẻ vô cùng giống một tiểu ác ma.
Nguyễn Hạo Thần dán mắt vào Tô Thanh Anh, nhìn đến nỗi có thể làm thủng một lỗ trên người cô.
Bàn tay buông bên người Lâm Tiêu nắm chặt lại, chết tiệt!
Cô ta trang điểm xinh đẹp như thế để làm gì? Thậm chí còn khiến cho bà chủ bữa tiệc như mình không thể sánh bằng.
Đây còn không phải là tuyên bố chủ quyền một cách lộ liễu hay sao?
Tất cả đàn ông nơi này đều đang nhìn cô ta, Nguyễn Hạo Thần cũng không ngoại lệ!
Lâm Tiêu cô ta thật sự là có thù với nhà họ Tô mà!1
“Chúc mừng hai vị. Thật là trai tài gái sắc, vừa đôi phải lứa.”
Kẻ thì rác rưởi, đứa thì rẻ tiền. Đây còn không phải vừa đôi phải lứa thì là gì?1
“Người này là trợ lý của tôi, Thư Khả Như.”
Thư Khả Như đứng cạnh cô không nói gì. Cô ấy biết Chu Ngọc luôn dán mắt vào mình, nhưng mà thế thì sao chứ? Có liên quan gì đến anh ta à?
Mặt Nguyễn Hạo Thần hơi lạnh lùng. Người phụ nữ chết tiệt này không thèm quan tâm chút nào sao? Còn xúng xính trang phục lộng lẫy đến dự tiệc!
“Cảm ơn lời chúc phúc của cô Tô. Hôm nay nhìn kỹ tôi thấy cô Tô rất giống với một người quen cũ của chúng tôi.”
Anh không khỏi nhìn về phía Lâm Tiêu, con người dần dần sâu thẳm.
Sự lạnh lẽo trên người Tô Thanh Anh càng đậm hơn.
“Người cô nói đến là Tô Khiết nhỉ? Tiếc là cô ấy chết rồi. Cô Lâm, cô phải cẩn thận!”
Cô cười với vẻ quyến rũ quỷ dị, đưa vẻ đẹp xuất chúng lên cực điểm.
Nụ cười kia khiến lòng Lâm Tiêu run rẩy và bất an. Không biết vì sao cô ta lại cảm thấy Tô Thanh Anh và Tô Khiết nhất định có liên quan đến nhau.
Nguyễn Hạo Thần không khỏi hơi say đắm. Trước kia nếu như Tô Khiết mạnh mẽ thế này có phải kết cục sẽ khác không?
Chu Ngọc thấy ánh mắt của cô hơi phức tạp. Anh ta dám khẳng định cô trở về chính là để báo thù, trả lại mối thù năm năm trước.
Anh ta quay đầu nhìn về phía khác, tâm trạng không biết phải hình dung thế nào. Bây giờ Tô Khiết đã không giống trước đây nữa rồi!
“Cô biết Tô Khiết, vậy chắc cũng biết cô ta đã xảy ra chuyện gì. Khi đó, vì mẹ cô ta qua đời nên cảm xúc của cô ta luôn ở trạng thái cực đoạn, bắt cóc tôi rồi còn hại chết con của tôi và Thần.
Cho dù tôi đau khổ van xin cô ta đừng làm tổn thương đến con, dù sao thì con cái cũng vô tội mà. Nhưng cô ta...”
Mắt cô ta hồng hồng, đôi môi đỏ run nhè nhẹ.
Nhưng mà Tô Thanh Anh nhìn chỉ cảm thấy buồn cười. Nếu không phải đã tự mình trải qua thì chính cô cũng tin, không hổ là siêu cấp hợp thể của hoa sen trắng và trà xanh, diễn hay lắm!
Nếu không phải vì kiêng dè nơi chốn, ngay lúc này cô đã muốn thưởng cho cô ta mấy cái tát mạnh, để cô ta nuốt lại mấy lời nói mê sảng đó.
“Con cô vô tội, vậy con cô ấy có tội tình gì? Con của cô Lâm là con, con của cô ấy không phải con sao? Thật là buồn cười quá mà!”
Cô hơi khựng lại, rồi được đà nói tiếp: “Nhưng mà cô Lâm bảo Tô Khiết bắt cóc cô, vậy thì vết thương trên người cô ấy từ đâu ra? Sao cô ấy lại hoảng loạn rồi còn hộc máu?”
Vẻ mặt cô ta tái xanh, cô cười lạnh.
Lâm Tiêu, đừng vội, trò chơi chỉ mới bắt đầu mà thôi!
Sao cô lại biết chi tiết chuyện hôm đó, Tô Thanh Anh rốt cuộc là ai?
Cô ta chắc chắn lúc ấy ở nơi đó ngoài người bên cô ta ra thì không còn ai khác. Tô Khiết tức muốn hộc máu vì những lời cô ta đã nói, vì bị cô ta kích thích.
Mục đích của cô ta là khiến cho cô càng thêm hận Nguyễn Hạo Thần. Mặt khác, cô ta đã uống thuốc phá thai từ trước...