Nguyễn Hạo Thần: "..."
"Tiểu Anh, anh ủng hộ quyết định của em!"
Tôn Tử Phàm bưng bữa sáng đi tới, nghe lời này thì đồng ý cả hai tay hai chân. Lần này may mà cứu giúp kịp thời, bằng không hậu quả khó mà tưởng tượng.
Nếu không nhờ Nguyễn Hạo Thần phát hiện đúng lúc thì rất có thể sẽ dẫn tới tai nạn chết người. Vậy nên Tô Thanh Anh kiện mấy người kia mưu sát cũng không có gì sai!
Sau khi Nguyễn Hạo Thần ra ngoài, bác sĩ tiến vào kiểm tra cơ thể cho Tô Thanh Anh, kết luận chờ hạ sốt là sẽ không sao nữa rồi, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được.
Bác sĩ dặn dò xong lập tức rời đi, cũng không phải chưa từng gặp tình huống như Tô Thanh Anh.
Nguyễn Hạo Thần thức trắng cả đêm, vành mắt đen vô cùng, cằm mọc ra một ít râu, bộ đồ âu trên người cũng nhăn nhó, thoạt trông cả người có vẻ uể oải vô cùng. Chỉ là như vậy cũng không ngăn được hơi thở lạnh thấu xương tràn ra từ người anh.
Ngụy Toàn nhìn anh như vậy là cảm thấy căng thẳng đến run lập cập. Anh ta chỉ thấy dáng vẻ này của Tổng giám đốc vào năm năm trước, khi cô chủ rơi xuống hải vực không tìm được thi thể mà thôi, còn lại thì hình tượng của anh ấy rất tốt.
Giờ thì sao?
Đúng thật là trở lại dáng vẻ của năm năm trước!
"Ngụy Toàn, lọc camera giám sát tìm ra toàn bộ mấy người phụ nữ khóa nhốt Tô Thanh Anh. Một tiếng nữa dẫn tới văn phòng của tôi."
"Vâng."
Chắc chắn là vấn đề của cô Tô rất lớn, bằng không Tổng giám đốc sẽ không bày ra thái độ này.
Anh ta lặng lẽ cầu nguyện cho mấy người phụ nữ kia một giây!
Một tiếng sau, bốn người phụ nữ kia đều có mặt ở văn phòng Tổng giám đốc, từ đáy lòng bọn họ dâng lên dự cảm không tốt, cũng thể hiện hết toàn bộ lên nét mặt.
Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng đi ra từ phòng nghỉ, ngoại trừ vết thương nơi khóe môi thì đã khôi phục bộ dáng công tử quyền quý bình thường.
Chỉ là sự áp lực tản ra từ người anh khiến người ta cảm giác như giá buốt đến cắt da cắt thịt vậy.
Bốn người phụ nữ kia cũng không dám nhìn Nguyễn Hạo Thần lấy một lần. Nhìn dáng vẻ anh bọn họ cũng gần như đoán được lý do rồi. Chắc chắn là vì chuyện bọn họ khóa Tô Thanh Anh vào nhà vệ sinh.
Nhưng rốt cuộc Tô Thanh Anh kia tốt ở chỗ nào chứ? Đáng giá để Tổng giám đốc đối xử tốt như vậy sao!
Chỉ là bây giờ không phải lúc nghĩ đến vấn đề này.
Nguyễn Hạo Thần ngồi xuống ghế làm việc của mình, lẳng lặng nhìn mấy người đối diện. Tuy bọn họ là nhân viên của Nguyễn Thị, nhưng Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không biết bọn họ.
Ngón tay Nguyễn Hạo Thần linh hoạt xoay chuyển bút máy.
Anh không vội lên tiếng, mà bốn người phụ nữ kia càng không dám mở miệng nói gì.
Thoáng cái, không khí đè nén đến cực hạn.
Cuối cùng, sau khoảng mười phút, Nguyễn Hạo Thần mới lên tiếng.
Nhưng giọng nói đầy ẩn ý của anh khiến đáy lòng của bốn người phụ nữ đều thấp thỏm không yên.
“Cô nói xem, ngày hôm qua cô làm ra chuyện vĩ đại gì thế?" Nguyễn Hạo Thần tùy tay chỉ vào một cô gái ăn mặc, trang điểm xinh đẹp trong số bốn người.
"Tổng giám đốc, hôm qua chúng tôi cũng không làm được chuyện gì vĩ đại..."
Cô gái kia ngẩng lên, chột dạ đáp lời. Có điều giọng nói ngày càng lí nhí.
Có phải cô ta quên mất trong công ty còn có camera theo dõi không?
Không làm gì?
Nguyễn Hạo Thần cười mỉa: "Các cô muốn tự mình khai ra hay cần tôi dùng thủ đoạn đặc thù cho các cô nói?"
"Tổng giám đốc, chúng tôi... Hôm qua chúng tôi khóa Tô Thanh Anh vào nhà vệ sinh, còn đổ hai thùng nước đá lên người cô ta. Ngoài ra chúng tôi không làm gì hết." Có một cô gái tương đối nhát gan không nhịn được, run bần bật khai hết.
Nguyễn Hạo Thần nghe xong thì đáy mắt càng thêm lạnh băng, cơn lốc xoáy trong ánh mắt kia khiến người ta khiếp vía.
"Sao lại muốn làm như vậy?"
"Bởi vì nhìn cô ta chướng mắt!"
"Còn gì nữa?"
"Vì cô ta là công ty đối thủ, nên..."
"Vậy nên các cô cố ý dạy bảo người ta, nhốt người ta vào phòng đơn nhà vệ sinh, rồi dùng nước đá dội người ta à? Cô nói xem sao các cô tài giỏi vậy chứ? Cũng không thấy các cô tích cực suy nghĩ trong công việc như thế nhỉ? Các cô biết hành vi của mình tạo thành tổn thương đến mức nào cho Tô Thanh Anh không?"
"Tổng giám đốc, không đến mức ấy chứ? Giờ là mùa hè mà, dội hai thùng nước đá cũng không chết người!"
Nhìn xem lời này dễ nghe chưa này!
Không chết người à!
"Bắt đầu từ bây giờ, các cô đã bị Tập đoàn Nguyễn Thị sa thải, có thể đến chỗ tài vụ lĩnh lương tháng này. Tiếp đó các cô có chuyện gì cũng không liên quan đến Nguyễn Thị chúng tôi, mà Nguyễn Thị cũng không cần loại nhân viên như các cô, hiểu chưa?"
Nghe lời này, mấy người phụ nữ đều trở nên kích động. Tổng giám đốc chắc không sa thải bọn họ thật chứ?
Nếu bị Nguyễn Thị đuổi việc thì bên ngoài cũng không có công ty nào muốn thuê các cô nữa, bởi vì bị Nguyễn Thị đuổi việc tương đương có vết nhơ.
Như vậy thì sao các công ty khác có thể tuyển dụng bọn họ được?
"Tổng giám đốc, chúng tôi sai rồi, xin anh đừng đuổi việc chúng tôi. Chúng tôi tình nguyện đến xin lỗi cô Tô, hoặc anh cứ trừ tiền lương, tiền thưởng của chúng tôi cũng được. Chỉ xin anh đừng sa thải chúng tôi!"
Cô gái trang điểm xinh đẹp kia rơi nước mắt, đau khổ cầu xin.
Cô ta còn phải nuôi ba mẹ, nuôi con nhỏ, không thể đánh mất công tác này được!
"Đúng vậy! Tổng giám đốc đừng sa thải chúng tôi, chúng tôi nguyện ý đến xin lỗi cô Tô!"
Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại: "Các cô cho rằng tổn thương các cô gây ra cho Tô Thanh Anh chỉ cần một câu xin lỗi là có thể giải quyết à? Cơ thể cô ấy không giống người thường, hành vi của các cô khiến cô ấy suýt mất mạng. Các cô còn cảm thấy một câu xin lỗi có thể xong chuyện không? Đến giờ cô ấy còn đang nằm trong viện, sáng nay vừa tỉnh lại. Các cô vẫn cảm thấy một câu xin lỗi là giải quyết được mọi vấn đề à?"
Bốn cô gái kia nghe xong lời này thì mặt tái nhợt đi, đờ đẫn nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần. Suýt mất mạng ư!
Đến tận bây giờ bọn họ vẫn không nghĩ đến hai xô nước đá lại dẫn tới nông nỗi này. Sao bọn họ có thể tưởng được chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.
"Tô Thanh Anh đã quyết định khởi tố các cô tội mưu sát! Cho nên chúc các cô may mắn với chuyện sau đó!"
Bốn người phụ nữ bị Ngụy Toàn mời ra ngoài, mặc cho bọn họ khóc kêu gào thét thế nào Nguyễn Hạo Thần cũng thờ ơ.
Mà Tô Thanh Anh cũng nhanh chóng thực hiện lời nói của mình, thoáng cái cả giới truyền thông trầm trồ. Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN bị người ta mưu sát, chủ mưu là bốn người phụ nữ, chuyện này nhanh chóng gây ra huyên náo rất lớn.
Dân cư mạng nhanh chóng lan truyền chuyện này, ngày càng nhiều người tham dự thảo luận. Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, không ít người đều cảm thấy Tô Thanh Anh chuyện bé xé ra to, không phải chỉ bị người ta dội hai xô nước lạnh dẫn đến sốt cao thôi à?
Sao lại dính líu đến mưu sát rồi?
Cũng có một bộ phận dân mạng ủng hộ cách làm của Tô Thanh Anh, từ chối bắt cóc đạo đức. Những người kia đã có gan làm thì phải có gan nhận chứ.
Bốn người phụ nữ kia bị truyền thông ép hỏi thì đều khóc lóc kể lể, ra vẻ đáng thương, nói Tô Thanh Anh ép bọn họ vào đường chết!
Đồng thời có rất nhiều người cũng cảm thấy khó hiểu, không phải Tô Thanh Anh là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN à? Sao tự dưng lại đến Tập đoàn Nguyễn Thị làm việc rồi?
Vấn đề này khiến mọi người đều thắc mắc, nhưng bọn họ cũng không quá mức tìm tòi cặn kẽ. Dù sao vấn đề nóng hổi bây giờ là chuyện Phó tổng giám đốc DN bị mưu sát cơ mà.