Chu Ngọc bước thẳng tới trước ôm Thư Khả Như, bàn tay to lớn giữ lấy gáy cô và hôn cô say đắm.
Bóng bay tuột ra khỏi tay Thư Khả Như, chẳng mấy chốc đã bay lên bầu trời, khi đạt tới độ cao nhất định, toàn bộ số bóng bay kia đều nổ tung, những dải ruy băng trong bóng bay rơi xuống, đầy màu sắc sặc sỡ, rực rỡ muôn màu, đẹp như thể đang ở trong mộng ảo.
Thư Khả Như mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú được phóng đại ngay trước mắt. Vừa rồi hình như Chu Ngọc còn vừa hôn cô vừa cười. Trong nháy mắt đó, nhịp tim cô tăng tốc dữ dội.
Xung quanh đột nhiên xuất hiện ánh đèn sáng lòa, cô không nhịn được quay đầu, nhưng lại bị bàn tay to lớn phía sau mạnh mẽ xoay trở về.
Chỉ biết trong cơn mê loạn nghe được giọng nói trầm thấp của anh: "Hôn nghiêm túc xem nào!”
Thư Khả Như bối rối.
Bàn tay còn lại của anh che phủ đôi mắt cô. Sau khi chìm trong bóng tối, Thư Khả Như mới nhắm mắt lại. Không biết rốt cuộc Chu Ngọc đang làm chuyện gì. Nhất định là đang chuẩn bị bất ngờ gì đó.
Qua một hồi lâu, Chu Ngọc mới chậm rãi buông cô ra.
Khoảnh khắc mở mắt, Thư Khả Như đã bị cảnh tượng trước mắt này làm cho sững sờ. Mới vừa rồi, nơi này vẫn là một khoảng trống, bỗng nhiên một bức tường rất lớn xuất hiện.
Toàn bộ ảnh trên đó đều là ảnh của cô, còn có ảnh chụp chung trước đó của họ, rất nhiều tấm ảnh nhỏ ghép lại thành một tấm ảnh rất lớn, chính là tấm ảnh bọn họ chụp chung trên sân bóng rổ lúc còn đi học đại học.
Nụ cười rất rạng rỡ, ánh mắt trong veo trước nay chưa từng có.
Từ trong bức ảnh, Thư Khả Như thấy rõ vành tai mình đã đỏ lựng, chẳng qua lúc ấy không chú ý mà thôi.
Niềm yêu thích khi đó mới là vô giá!
Xung quanh còn có những cây pháo hoa nho nhỏ kiểu đũa phép của tiên nữ, dưới bầu trời đêm tối mờ càng lúc càng đẹp hơn.
"Cám ơn em đã không quên khoảng thời gian vui vẻ của chúng ta, cũng cảm ơn em sẵn lòng cho anh thêm một cơ hội như vậy. Anh làm em liêu xiêu."
Thư Khả Như định thần lại sau cơn choáng ngợp với cảnh tượng trước mắt. Thì ra anh vẫn còn nhớ rõ. Đây là những lời trong bức thư tỏ tình cô lén lút viết cho Chu Ngọc lúc còn học đại học.
Nguyên văn là, anh làm em liêu xiêu, chỉ mình anh!
Nó dịch ra có nghĩa là, em yêu anh!
…
Buổi sáng ngày hôm sau, trước cửa Cục Dân chính, trong tay Thư Khả Như cầm hai quyển sổ nhỏ màu đỏ, hoàn toàn không thể tin được thế là mình đã đăng ký kết hôn, đối phương còn là người đàn ông tên Chu Ngọc này.
Lúc trước đã từng nói, suốt đời này cũng không có ý định tha thứ cho Chu Ngọc một lần nào nữa, suốt đời này họ không còn khả năng đến với nhau.
Nhưng mà ngay ngày hôm qua, sau khi Chu Ngọc tỏ tình, trong lúc bất chợt bị anh tẩy não, nói cái gì mà đăng ký kết hôn xong mới đảm bảo, ngày hôm sau mơ mơ màng màng cứ thế cùng anh đi đến đây.
Chu Ngọc nhìn biểu cảm không thể tin được của cô, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Cuối cùng thì bây giờ đã có thể đường hoàng bắt về. Sau này, tất cả những người đàn ông khác đều dạt sang một bên, chính chủ chỉ có một!
Hai chiếc xe dừng trước mặt họ, Thư Khả Như đột nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt đảo quanh.
Không ngoài dự liệu, người tới là mẹ của Chu Ngọc, bà Huyễn!
Sắc mặt của bà Huyễn xấu tệ. Sau khi xuống xe, nhìn thấy quyển sổ nhỏ màu đỏ trên tay Thư Khả Như, ánh mắt Hàn Thục Vân dần dần trở nên ảm đạm.
Cô ta thật sự không còn một chút cơ hội nào nữa rồi.
Mặt bà Huyễn lạnh như băng, tiến lên một bước, giơ tay tát thẳng vào mặt Chu Ngọc.
“Dì làm cái gì đấy hả?”
Thư Khả Như quát lên, vô cùng lo lắng nhìn sang Chu Ngọc.
Cái tát vừa rồi rất nặng, cũng không biết bà ta nghĩ gì nữa, chẳng lẽ không hy vọng con trai mình được hạnh phúc chút nào sao? Sự nghiệp thật sự quan trọng với bà ta như vậy sao?
Huống chi một dòng họ như nhà họ Chu về cơ bản cũng không cần dùng hình thức thông gia để tăng sức mạnh, Chu Ngọc đã có đủ bản lĩnh có thể phát triển cả dòng họ và Tập đoàn.
Bà Huyễn trừng mắt nhìn Thư Khả Như, cũng muốn tát Thư Khả Như một cái, Chu Ngọc bắt lấy cổ tay bà ta, sắc mặt lạnh như băng nói không nên lời.
"Hiện tại, chúng con đã đăng ký kết hôn. Mẹ không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Mà mẹ có không chấp nhận cũng không sao hết. Dù sao đây cũng là vợ của con, không phải vợ của mẹ. Mẹ có đồng ý hay không cũng chẳng sao cả."
"Con đàn bà này không có thân phận gì hết, chẳng qua chỉ là một cô nhi không ai cần. Rốt cuộc con yêu cô ta ở điểm nào?"
Ánh mắt tàn nhẫn của bà Huyễn nhìn chằm chằm Thư Khả Như, sau đó nói: "Chẳng lẽ chính là vì khuôn mặt này của cô ta sao? ”
Thư Khả Như không nói gì chỉ trợn mắt lườm, Chu Ngọc thích cô chỉ vì khuôn mặt của cô? Trò đùa của thiên hà vũ trụ nào đấy?
Trên thế giới này có rất nhiều cô gái xinh đẹp, đẹp hơn cô không biết bao nhiêu lần. Nếu như Chu Ngọc là một kẻ trăng hoa thì anh hoàn toàn có thể đi tìm một người xinh đẹp hơn.
Mà chẳng qua cô cũng chỉ có một khuôn mặt búp bê mà thôi, cùng lắm được coi là kiểu đáng yêu, cũng xinh xắn, chứ tuyệt nhiên không phải kiểu khuynh quốc khuynh thành.
Nói đến xinh đẹp, Tiểu Khiết mới là người xinh đẹp nhất, bất cứ khi nào cũng khiến cho người ta nao lòng, đặc biệt là lúc cô ấy cười, có thể đủ khiến người ta ngơ ngẩn.
Tuy đó cũng không phải là khuôn mặt trước kia của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn xuất sắc như xưa.
"Bà Huyễn, phu nhân nhà giàu như dì hẳn đều được học cao, nhưng nghe những lời bà Huyễn vừa nói xem, không phải cũng chỉ đến thế thôi sao? Nhìn mặt mà bắt hình dong thì thực sự vô cùng nông cạn, chưa nghiêm túc tìm hiểu đã đánh giá ai đó không tốt. Tôi phát hiện dì với đám anh hùng bàn phím trên mạng thật sự giống nhau như đúc.”
"Cô!" Thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng, bảo sao có thể cuỗm mất con trai của bà ta.
Bà Huyễn nhanh tay nắm lấy cằm cô, Chu Ngọc hoảng hồn, đẩy ngay bà Huyễn ra, cũng không để ý tới sắc mặt của bà Huyễn càng lúc càng khó coi.
"Chu Ngọc, vì con đàn bà này mà con đối xử với mẹ của mình như vậy sao? Rốt cuộc nó cho con ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà làm cho con mê mệt đến như thế?”
Cơn giận trong lòng bà Huyễn đã đạt tới đỉnh điểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Hàn Thục Vân tiến tới đỡ bà ta, lo lắng nói: "Dì, nếu như đây là lựa chọn của Chu Ngọc thì dì hãy tác thành cho anh ấy đi. ”
Cho dù Hàn Thục Vân có thích đến mấy nhưng hiện tại họ cũng đã đăng kí kết hôn. Nếu cô ta vẫn cứ chìm đắm trong cơ u mê không lối thoát thì người tổn thương nhất định sẽ là cô ta. Thay vì như thế, chẳng bằng rút lui sớm là hơn. Như vậy không cần phải khổ sở nữa.
Bà Huyễn kinh ngạc nhìn cô ta. Bấy lâu nay con bé này vẫn rất thích Chu Ngọc cơ mà? Tại sao đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ của bản thân?
"Thục Vân, con yên tâm đi, dì sẽ không để con phải buồn đâu. Ngày nào dì chưa thừa nhận con đàn bà này thì cô ta vĩnh viễn không có khả năng trở thành con dâu của dì."
Bà Huyễn nói rất lớn tiếng, mọi người xung quanh đều ngó nhìn, xem ra lại là một đôi uyên ương mệnh khổ.
Bà Huyễn tiến lên vài bước, giọng nói lạnh như băng: "Nếu bây giờ con không lập tức ly dị với người phụ nữ này, thì con rời khỏi Tập đoàn Tô Thị, cút khỏi gia tộc họ Chu cho mẹ!”