Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Bản chuẩn) - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 342: Sự khiêu khích đột ngột

“Tôn Tử Phàm, anh quả thực chính là một thằng khốn nạn!” Hốc mắt Lạc Anh đỏ lên, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ trải qua chuyện thế này, ai mà chẳng đối xử ôn hòa nhã nhặn với cô ta, ngay cả bố mẹ cô ta cũng không dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô ta, Tôn Tử Phàm dựa vào đâu chứ?

“Quý cô này, cô nói chuyện có điều phải có lương tâm, tôi hoàn toàn không làm gì cô, chỉ là muốn bảo cô rời khỏi chỗ của tôi, có điều cô không nghe lời khuyên của tôi mà thôi, tôi dùng thủ đoạn bạo lực cô lại nói tôi là thằng khốn nạn?

Sớm biết như vậy cô hẳn là nên ngoan ngoãn rời đi, sẽ không cần phải chịu oan ức gì nữa. Tuy nhiên, mặt dày mày dạn ở chỗ này chơi vui không?” Tôn Tử Phàm không chút do dự trực tiếp châm biếm ngược trở về, anh ta ghét nhất chính là mấy người đàn bà này - gái điếm bạch liên hoa mưu mô.

Cũng giống như rõ ràng là mấy cô nàng ngoại tình trước, sau đó đằng trai chia tay với cô ta, cuối cùng lại mắng đằng trai sở khanh!

Từ đầu đến cuối anh ta chưa từng làm gì với Lạc Anh này, đuổi cô ta đi sau đó  chẳng rõ ra sao chửi anh ta thằng khốn nạn, thế này có gì khác mấy con điếm trà xanh kia đâu?

Tô Cảnh Nhạc đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Tôn Tử Phàm ơi, daddy đang cãi nhau với ai vậy?”

Lúc nhìn thấy Tô Cảnh Nhạc, nét mặt Tôn Tử Phàm hơi đơ ra một chút, sau đó nói: “Daddy cũng đâu có cãi nhau với ai đâu, chỉ là trong nhà có một người đàn bà lạ mặt đột nhiên xông vào, muốn đuổi cô ta ra ngoài mà thôi, nhưng da mặt người đàn bà này có thể dày hơn tường thành, đuổi cô ta đi thế mà cô ta lại không đi, đây nhất định là người đàn bà da mặt dày nhất mà daddy từng gặp.”

Lạc Anh: …

Tầm mắt của cô ta dừng trên người Tô Cảnh Nhạc, thì ra đây chính là con trai của người phụ nữ kia, ông nội nói Tôn Tử Phàm vẫn luôn thích một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ đó đã có con rồi.

Vài năm gần đây Tôn Tử Phàm vẫn luôn ở bên cạnh hai mẹ con bọn họ, đứa nhỏ kia bây giờ cũng gọi Tôn Tử Phàm là daddy.

Vì để cho cô ta tới chỗ này không sinh ra hiểu lầm, cụ ông đã cố tình nói với Lạc Anh một ít chuyện giữa Tôn Tử Phàm và Tô Khiết.

“Tôn Tử Phàm, khi nào anh mới có thể tỉnh táo lại? Giữa anh và người phụ nữ đó căn bản không có khả năng, cô ta là người phụ nữ đã từng kết hôn rồi lại ly hôn, huống chi còn có một đứa con trai lớn như vậy!”

Tôn Tử Phàm nghe xong, sắc mặt càng lúc càng sa sầm, đến khi anh ta đi ra ngoài, chợt nhìn thấy Tô Thanh Anh đứng ở đầu cầu thang.

Tô Thanh Anh cau mày, người phụ nữ trong phòng Tôn Tử Phàm là ai, có điều cô ta có thể xuất hiện ở chỗ này chắc hẳn cũng không phải là trùng hợp gì.

“Có chuyện gì xảy ra với anh sao? Có vấn đề cá nhân cần giải quyết hả?” Tô Thanh Anh chỉ đơn thuần hỏi một câu, nếu như anh ta có chuyện riêng tư phải giải quyết vậy thì cô có thể sẽ dẫn con trai cục cưng của cô rời đi trước.

Tôn Tử Phàm có thể nghĩ thoáng đã không dễ dàng gì rồi, cô hẳn là nên ủng hộ mới phải!

Lạc Anh đi ra, thời điểm nhìn thấy Tô Thanh Anh, đáy mắt xẹt qua một sự khinh thường nồng đậm, cô ta còn tưởng rằng người phụ nữ Tô Khiết này khuynh quốc khuynh thành cỡ nào, hiện tại nhìn thử cũng cùng lắm chỉ như thế mà thôi.

“Cô chính là người phụ nữ tên Tô Khiết?”

Tô Thanh Anh thấy kỳ quái mà nhìn cô ta, cái tên này từ năm năm trước cô cũng đã không cần nữa, huống chi cô cũng không quen biết người phụ nữ này, trái lại đối phương lại biết tên của cô.

“Trước kia tôi tên là Tô Khiết, bây giờ tên là Tô Thanh Anh, cũng mong là quý cô đây đừng xưng hô sai.” Tô Thanh Anh mỉm cười, nhưng nụ cười kia không lan tới đáy mắt.

“Tên có thay đổi hay không cũng không sao cả, vẫn không thể nào thay đổi được sự thật rằng cô là người phụ nữ đã kết hôn.” Gần đây Lạc Anh dán mắt sát sao nhìn chằm chằm Tô Thanh Anh, thật sự cô ta nhìn không ra người phụ nữ này rốt cục tốt ở chỗ nào, cô ta tiếp tục nói: “Cô cảm thấy thân phận của cô xứng đôi với Tôn Tử Phàm sao? Không chỉ đã kết hôn, bây giờ còn có một đứa con trai lớn như vậy, vẫn luôn nói người cần mặt cây cần vỏ, nhưng không thể vì một chút tiền mà ngay cả mặt mũi cũng không cần!”

Nụ cười của Lạc Anh dần dần nguội lạnh, trong mắt lóe ra ánh sáng thâm độc.

Tô Thanh Anh nheo mắt lại, những lời này thật đúng là làm cho người ta cảm thấy có phần không thể tưởng tượng nổi, hình như cô chưa từng làm chuyện gì khác với lệ thường mà?

Tôn Tử Phàm đứng ra, sắc mặt lạnh lẽo như sương giá, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống không ít: “Cô đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

Theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Anh, trong lòng rất lo cô sẽ vì những lời này mà sinh ra khúc mắc, cho dù là con gái hay là phụ nữ cũng được, tâm tư mấy cô nàng đều là một loại sinh vật cực nhạy cảm.

Bình thường nói như vậy cũng là cách tổn thương người ta nhất!

Lạc Anh nhìn Tôn Tử Phàm, nhịn không được nói: “Chẳng lẽ lời tôi nói không phải là sự thật sao? Cô ta chính là một người phụ nữ đã kết hôn, sau khi bị vứt bỏ mới quấn lấy anh, huống hồ anh sẵn lòng giúp người khác nuôi con không?”

Tô Cảnh Nhạc nghe được những lời này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ủ ê, xoay người đi đến bên cạnh Tô Thanh Anh, nắm lấy tay cô.

Mẹ của cậu bé là người mẹ tốt nhất trên thế giới, không ai có thể xúc phạm dù chỉ một chút!

“Tôi có sẵn lòng giúp người khác hay không có thể nuôi con hay không đó là chuyện của tôi, không liên quan chút xíu nào đến cô cả, cô nghĩ cô là ai? Có tư cách gì để nói những lời này trước mặt tôi?”

Hiện giờ Tôn Tử Phàm thật sự tức giận, sắc mặt đen như đáy nồi.

Có thế nào đi nữa anh ta cũng thật sự không ngờ, cụ ông thế mà cũng nói hết toàn bộ chuyện về Tiểu Anh cho người đàn bà này biết, tức chết!

Anh ta thực sự muốn giết người ngay bây giờ!

Lạc Anh thoắt cái mở to hai mắt, “Điều tôi nói cùng lắm chỉ là một sự thật mà thôi, chẳng lẽ sự thật cũng không cho nói sao?”

Tôn Tử Phàm quay đầu nhìn về phía hai người mặc đồ đen, giọng nói trầm thấp mà lạnh như băng, “Các người còn sững sờ ra đấy làm gì? Còn không mau ném mụ đàn bà này ra ngoài, về sau nếu để tôi nhìn thấy mụ đàn bà này xuất hiện trước mặt tôi, các người tự biết nên làm như thế nào!”

Tô Thanh Anh chậm rãi đi đến bên cạnh anh ta, trong chớp mắt khói thuốc súng bốc lên bốn phía, quyết đoán nắm lấy tay Tôn Tử Phàm.

Bình thường xưa giờ, trả thù kẻ địch, cô đều không từ thủ đoạn!

Tôn Tử Phàm cũng kinh ngạc nhìn cô, có điều cũng không nói thêm gì, mặc dù biết cô cố ý chọc tức Lạc Anh này, trong lòng anh ta vẫn vui vẻ.

“Tôn Tử Phàm, ông nội nói tôi là vị hôn thê của anh, tôi mới là vợ tương lai của anh, anh mau buông người phụ nữ này ra!” Ngay từ cái nhìn đầu tiên trông thấy ảnh chụp của Tôn Tử Phàm, Lạc Anh đã rất thích người đàn ông này, biết mình có tình địch là một phụ nữ đã có chồng, cô ta hoàn toàn chẳng để tâm.

Hai người mặc đồ đen nhanh chóng ngăn cản Lạc Anh muốn tiến lên.

Đôi môi đỏ mọng của Tô Thanh Anh dần cong hơn, trong mắt càng lúc càng lạnh như băng.

“Tử Phàm có sẵn lòng nuôi con trai giúp tôi hay không cũng không phải do cô định đoạt, cho dù tôi đã kết hôn rồi ly hôn thì có thể thế nào chứ? Người đàn ông này trước sau như một luôn đối xử tốt với tôi, còn cô thì đang làm gì vậy?

Chỉ có điều mặt mũi của cô cũng đúng là không ổn, hẳn là ông Tôn gọi cô tới xem mắt Tử Phàm nhỉ, sau đó đặt cái danh vị hôn thê lên đầu mình, nói đến chuyện không biết xấu hổ thì cô còn hơn tôi một bậc.” Tô Thanh Anh biết chuyện này, ngay trước đó không lâu cụ ông đã gọi điện thoại cho cô.

Nói một vài chuyện, cho nên cô biết người phụ nữ này chẳng qua là tới xem mắt Tôn Tử Phàm, có phải vị hôn thê hay không còn phải xem Tôn Tử Phàm có đồng ý trói buộc với cô ta hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK