Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Bản chuẩn) - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trán Lâm Tiêu rất nóng, rõ ràng là sốt rồi.

Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, nhìn sang ly rượu vang trên bàn thì không khỏi trách móc: “Bác sĩ nói chức năng cơ thể của em vừa mới hồi phục nên phải tu dưỡng thật tốt. Bây giờ sốt mà còn uống rượu, nếu em xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?”

Nghe vậy, trong lòng cô ta đầy đắc ý như được ăn mật ngọt. Quả nhiên, Thần vẫn yêu cô ta, ai cũng không thay thế được vị trí của cô ta. Tô Khiết cũng không thể!

Cô ta nằm đó ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên ý cười rất đẹp.

Trên người cô có hương nước hoa nhàn nhạt, nhưng không biết tại sao anh lại nghĩ đến mùi sữa tắm thanh mát của Tô Khiết tối hôm đó, cảm thấy nó dễ ngửi hơn nước hoa nhiều.1

Thấy dáng vẻ của anh nhìn cô ta chăm chú đến mất hồn, ý cười trên đôi môi đỏ của Lâm Tiêu dần rộng ra, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ thẹn thùng.

“Người ta chỉ cảm thấy khó chịu thôi. Anh biết em không uống rượu mà, chỉ cần uống vào là người sẽ nóng lên. Nhưng mà hôm nay em muốn chúc mừng mình tỉnh lại nên rất vui. Thần, anh uống với em một ly được không?”

Nghe giọng nói mềm mại của cô ta, Nguyễn Hạo Thần tỉnh táo lại, không biết sao lại nghĩ đến Tô Khiết vẫn còn trong bệnh viện, tự hỏi bây giờ cô thế nào rồi.

“Ngoan, em sốt không phải vì cồn đâu. Anh đưa em đi bệnh viện trước nhé?”

Cô ta lắc đầu, làm nũng với anh.1

“Em không đi, trừ khi anh uống với em một ly. Trước giờ anh đều không cho em uống rượu.”

Anh bất đắc dĩ cầm ly rượu uống cạn một hơi, khuôn mặt tuấn tú có vẻ không biết làm thế nào mà đầy yêu chiều.

Cô ta cười vui sướng, thấy âm mưu của mình đã thành công nên đứng dậy đi tới gần anh.


Cô ta đưa tay đến gần nút áo sơ mi đen của Nguyễn Hạo Thần.

Anh lại ngăn cản: “Đừng quậy, anh đưa em đi bệnh viện.”

“Em không muốn đến bệnh viện, em đã nằm ở đó lâu lắm rồi nên rất ghét mùi sát trùng gay mũi ở đó. Em không ngửi được mùi đó, cũng không muốn kim đâm vào mu bàn tay mình, đau lắm!”

Cô ta đứng dậy, trong mắt rất nhanh đã đọng ánh nước trong suốt, cực kỳ tủi thân nhìn anh chăm chú.

Thấy dáng vẻ này của cô ta, anh đau lòng không cách nào ép được nên lập tức nói: “Được rồi được rồi, em không muốn đi bệnh viện thì không đến đó nữa.”

Nói xong, anh đột nhiên cảm thấy thân thể mình không đúng, loại cảm giác này anh biết rất rõ.

Trong mắt anh xẹt qua một tia rõ ràng, ly rượu vừa rồi có vấn đề!1

Anh nghiêng đầu nhìn sang, trước mắt như nhìn thấy một hình ảnh khác.

Nguyễn Hạo Thần muốn rời đi, nhưng cơ thể có cảm giác hoàn toàn mất kiểm soát.

Đồng thời, giọng nói mềm mại của cô ta lại vang lên bên tai anh: “Thần, đừng cự tuyệt em, biến em trở thành người phụ nữ của anh đi. Em muốn trở thành mọi thứ của anh!”

Những lời này hoàn toàn đánh tan tia tự chủ cuối cùng trong phòng tuyến tâm lý của Nguyễn Hạo Thần.

Anh bất chợt bế cô ta lên, nhanh chóng đi về phía phòng ngủ.

Lâm Tiêu tỉnh lại thì thấy cả người đau nhức, cô ta không ngờ rằng hiệu quả của thuốc lại mạnh như thế. Tối qua cô ta bị dày vò đến sắp tan thành từng mảnh, nhưng mà mọi thứ đều đáng giá.1

Cô ta ngẩng đầu nhìn sang người đàn ông còn đang ngủ say, đau nhức trên người cô ta chợt tan biến. Nhưng mà thứ làm cô ta tức giận là vào lần cuối cùng, anh gọi tên Tô Khiết!

Vẻ mặt cô ta dần vặn vẹo, chợt nhớ ra gì đó nên cười lạnh lùng.

Cô ta vươn tay lấy điện thoại, tự chụp cho mình và Nguyễn Hạo Thần một tấm, cũng chụp thêm vài ảnh cố tình để lộ ra dấu vết trên xương quai xanh.

Hơn nữa, trên cổ anh cũng đầy vết cào, người trưởng thành thì đều nhìn ra được đã xảy ra chuyện gì.

Cô ta gửi hết những tấm ảnh này cho cô, sau đó xoá tin nhắn ấy đi, cũng xóa hết toàn bộ ảnh chụp.

Há!

Tô Khiết à Tô Khiết, cô lấy gì mà đấu với tôi chứ. Muốn cướp đi Thần của tôi sao, chỉ sợ cô không có bản lĩnh đó!

Cô ta quay đầu lại thấy anh cau mày nên vội vàng đặt điện thoại về lại chỗ cũ, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Nguyễn Hạo Thần mở mắt ra, nhìn thấy người trong lòng nhưng đáy mắt lại không thấy thỏa mãn hay vui vẻ chút nào, mà lại xen lẫn vẻ phức tạp.

Hôm qua, anh bị thuốc khống chế, tưởng nhầm đối phương là Tô Khiết nên mới không ngừng.1

Anh vươn tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của cô ta. Tiêu Tiêu rõ ràng là người phụ nữ anh yêu nhất, quan hệ với cô ấy là chuyện hạnh phúc nhất mới phải. Thế nhưng trong lòng anh lại thầm hiểu, anh không thấy vui vẻ chút nào.

Không, có thể nói là còn hơi không vui, thậm chí còn cảm thấy hơi phức tạp. Chẳng lẽ chỉ bởi vì cảm thấy bản thân bị cô ấy gài bẫy sao?

Rốt cuộc anh bị sao vậy chứ?1

Nguyễn Hạo Thần không dám đào sâu vào suy nghĩ thật sự trong lòng, anh hơi sợ hãi nên chỉ muốn thoát ra.

Biệt thự phong cách Châu Âu trên đảo nhỏ.

Tô Khiết đứng ngẩn ngơ bên cửa sổ, đôi mắt không có tiêu cự. Mặt trời mọc thật đẹp, nắng vàng nhạt màu chiếu lên người khiến cho sự cô đơn của cô thêm một tầng ấm áp, nhưng mà cô vẫn cảm thấy rất lạnh.

Chiếc điện thoại được đặt trên cái bàn bên cạnh, trên màn hình quả nhiên là ảnh của Lâm Tiêu và Nguyễn Hạo Thần, hai người họ ở bên nhau quả thật rất xứng đôi.

Cô bị anh ép cho sinh non, mới đó mà anh lại lên giường với cô ta, là muốn ăn mừng cô mất con sao?

Tôn Tử Phàm đi đến, nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì rất đau lòng. Trước đây cô rất hoạt bát, ngây thơ nhưng bây giờ lại rất cô đơn, phảng phất như đã mất đi hết mọi màu sắc của cuộc sống.

Anh ta đi đến phía sau cô, vừa nhìn thấy ảnh hiển thị trên điện thoại thì con người co rút.

“Tiểu Khiết, đi ăn sáng nhé?”

Cô tỉnh táo lại, nhẹ nhàng cười, gật đầu.

Anh ta cầm lấy điện thoại cô trên bàn: “Anh tạm thời tịch thu điện thoại, để tránh đôi nam nữ khốn nạn đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em.”

Anh ta đưa tay vén sợi tóc xoà xuống mặt cô: “Đến khi cơ thể em khoẻ rồi anh sẽ đưa lại cho em. Bây giờ chúng ta đi ăn sáng, sau đó ra ngoài một chút. Không khí tốt như vậy không thể để lãng phí được.”1

Tô Khiết không nói gì, chỉ gật đầu.

“Tử Phàm, cảm ơn anh.”

Cô ra dấu bằng thủ ngữ, anh ta nhìn hiểu nên lắc đầu ngay.

Điện thoại anh ta reo lên, nhìn thấy dãy số trên đó, anh ta nhíu mày.

“Em ăn sáng trước đi, anh ra ngoài nghe điện thoại.”

Ra bên ngoài rồi, anh ta mới bấm nhận cuộc gọi.

“Anh Tôn, không biết anh suy nghĩ đến đâu rồi?”

Trong điện thoại vang lên một giọng nói chững chạc, chắc chắn. Giọng nói này có lẽ là của một người khoảng ba bốn mươi tuổi.

“Được, tôi đồng ý hợp tác với anh. Nhưng mong là tin tức về thân phận của tôi tiếp tục được bảo mật, tôi không thích người khác biết thân phận của tôi. Không ngờ anh có thể tra ra được, may là chúng ta có kẻ thù chung.”1

Tôn Tử Phàm nói xong liền lập tức cúp điện thoại.

Một người mặc đồ đen đi đến, cung kính đứng trước mặt anh ta: “Cậu chủ, ông chủ bảo cậu về nhà một chuyến.”

“Bên này tôi vẫn còn có việc, anh nói với ông già là tạm thời tôi sẽ không về. Giải quyết xong rồi tôi sẽ về thôi.”

Mặt anh ta lạnh lùng, có vẻ ngạo mạn vô cùng, so với dáng vẻ của anh ta trước mặt Tô Khiết thì quả thực khác một trời một vực.

Ông già phái người đến gọi anh ta trở về cơ bản đều là bảo anh ta về xem mắt.

“Vâng, thuộc hạ sẽ chuyển lời cho ông chủ.”

Người mặc đồ đen vừa mới rời đi thì Tô Khiết lập tức ra ngoài, trên mình mặc một chiếc áo khoác tơ lụa màu xanh dương, vẻ đẹp mong manh chính dùng để chỉ cô ấy.

“Tử Phàm, có phải xảy ra chuyện gì không? Nếu anh có chuyện quan trọng cần giải quyết thì cứ đi đi. Em ở một mình cũng có thể chăm sóc tốt cho bản thân.”

“Không có gì quan trọng hơn em cả, thân thể em khỏe mạnh thì anh mới có thể yên tâm giải quyết công việc.”

Hai người sóng vai nhau đi trên bờ biển nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Nước biển buổi sáng rất mát, khẽ khàng chạm vào đôi chân trần làm cho cô thấy khá thoải mái.

“Tiểu Khiết, em có từng nghĩ sẽ ly hôn với Nguyễn Hạo Thần không?”

Nghe vậy, cô sững sờ. Trước đây cô đã từng nói muốn ly hôn với Nguyễn Hạo Thần nhưng anh không đồng ý, còn nói mấy lời lung tung bậy bạ.

Cô lắc đầu: “Em không biết, em chỉ thấy bây giờ mệt mỏi quá, không muốn nghĩ đến việc đó...”

Tôn Tử Phàm cười, không nói gì cả nhưng trong mắt lóe lên vẻ u ám rồi biến mất rất nhanh khiến người khác không nhận ra.

Nguyễn Hạo Thần vừa đến công ty thì Nguỵ Toàn đã vội vàng báo cáo.

“Tổng giám đốc, tường lửa của công ty vừa đột ngột bị phá, hơn nữa còn có người đặt virus. Nếu không giải quyết thì toàn bộ hệ thống công ty đều sẽ bị tê liệt, một khi như thế thì tổn thất là không thể đỡ nổi.”

Anh nhanh chóng mở máy tính ra, mở hệ thống phòng ngự của máy tính trong công ty. Đây là vì sợ tường lửa bị phá cho nên mới chuẩn bị tầng này.

Như vậy thì sẽ có đủ thời gian để lần ra địa chỉ IP thật của đối phương.

Nhưng hiện tại rất rõ Phạm Diệt đã trở thành kẻ thù của Nguyễn thị. Tường lửa là do Phạm Diệt thiết kế nên anh ta đương nhiên biết được bug của tường lửa ở đâu.

Nhưng mà tốc độ phá tường lửa không giống thao tác của Phạm Diệt, hoặc có lẽ còn có một người khác đối phó với Nguyễn thị.

Hơn nữa còn là mưu đồ đã lâu.

“Nguỵ Toàn, lập tức đi truy IP 1444 này!”

“Vâng!”

Chính Nguyễn Hạo Thần cũng có năng lực máy tính rất cao siêu, tuy kém hơn Phạm Diệt một chút nhưng nếu nghiêm túc lên thì nhất định không kém anh ta.

Cho nên vì lý do an toàn ban đầu, chính anh cũng đã lập trình một hệ thống phòng ngự để làm phòng tuyến cuối cùng.

Màn hình máy tính của anh đen lại, rồi xuất hiện mấy chữ: Nguyễn Hạo Thần, anh đừng vội. Trò chơi của chúng ta chỉ mới bắt đầu. Rất mong chờ biểu hiện kế tiếp của anh.

Mặt anh tối sầm. Khiêu khích trên đầu anh thì có vẻ xem thường năng lực của anh quá rồi.


Nguỵ Toàn gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc, đã xác định được đây là một địa chỉ IP ở nước ngoài. Cũng xác định được đây là địa chỉ giả.”


Giả!


Lại là giả!


Đáy mắt Nguyễn Hạo Thần lập loè lốc xoáy đen ngòm, nhìn chằm chằm vào máy tính mất hồn. Thích chơi trò chơi đúng không? Vậy thì anh nhất định sẽ chơi đến cùng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK