Nguyên nhân của mọi chuyện Nguyễn Hạo Thần còn chưa tìm hiểu rõ, thế mà lại đổ hết tội lên đầu của Tô Thanh Anh, đúng thật là rất quá đáng!
Hiện tại, đối với Tô Thanh Anh mà nói thì chuyện này cũng không có gì quan trọng, cô không quan tâm đến người đàn ông Nguyễn Hạo Thần này. Hiển nhiên là cũng không cần phải giải thích bất cứ điều gì cả.
Khi xe sắp chạy đi, một bóng người đột nhiên lao ra nhanh chóng chặn trước đầu xe.
Nếu Thư Khả Như không phanh gấp lại, cô ấy sẽ thật sự đụng trúng người này.
Dưới tình huống hoảng hốt lo sợ, Thư Khả Như lập tức mở cửa xe nhưng lại không thấy người nào, cô ấy thẳng thừng mắng.
"Muốn chết thì đừng tìm tới chúng tôi có được không? Đụng chết thì chúng tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu, nếu tới ăn vạ lừa tiền thì cũng mau mau cút đi, chúng tôi còn nghèo hơn mấy người nữa… A a a, là Nguyễn Hạo Thần à!"
Sau khi Thư Khả Như nhìn rõ được người tới là ai, trên khuôn mặt non nớt của cô ấy đều là vẻ mỉa mai.
Từ trước tới giờ bọn họ luôn không thích cái kiểu vừa bị người khác tát một cái, xong người ta lại vội vàng tới đưa một viên kẹo, nói vài lời xin lỗi rồi cầu xin tha thứ.
Nghe thấy Thư Khả Như nhắc đến tên của Nguyễn Hạo Thần, hai mẹ con Tô Thanh Anh đều ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cả hai không có chút cảm xúc nào, chỉ nhìn Nguyễn Hạo Thần như một người xa lạ.
Lạ lẫm đến mức khiến người ta hoảng hốt.
Nhìn biểu hiện của anh ta là biết Chu Ngọc đã giải thích sau khi bọn họ rời đi.
Thế nên anh ta mới gấp gáp đuổi theo bọn họ đến đây, nhưng dù như thế cũng không có cách nào chôn vùi đi chuyện quá đáng mà anh ta vừa làm.
"Rốt cuộc là anh có chuyện gì vậy Nguyễn Hạo Thần, có chuyện gì thì nói mau lên, đừng có ở đây làm lãng phí thời gian của chúng tôi. Tốt nhất là chuyện gì cũng không cần nói, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian cho mọi người."
Nguyễn Hạo Thần không để ý đến Thư Khả Như mà chỉ đi thẳng đến trước cửa xe, sau đó anh mở cửa ra.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Thanh Anh, tất cả lời xin lỗi mà Nguyễn Hạo Thần vốn đã chuẩn bị xong đều nghẹn lại trong cổ họng.
Vừa rồi anh đúng là quá xúc động.
"Thanh Anh à, chuyện hồi nãy…"
Tô Thanh Anh ngước mắt nhìn anh, ánh mắt sắc bén của cô quét qua khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần, lại không hề dậy lên chút gợn sóng nào.
"Nếu anh muốn nói đến chuyện vừa nãy thì không cần phải nói thêm gì nữa cả, cũng không có gì tốt để nói. Phiền anh tránh ra hộ tôi, trời cũng đã muộn rồi Tiểu Bảo phải về đi ngủ."
"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý."
Nghe vậy Tô Thanh Anh liền hừ lạnh một tiếng, anh ta quả thật là không cố ý. Đó rõ ràng chính là cố ý, Nguyễn Hạo Thần là người có thể vì Lâm Tiêu mà làm tất cả.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Cảnh Nhạc lạnh lùng nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, cậu bé nói: "Chúng tôi không cần lời xin lỗi của chú, làm ra chuyện tổn thương người khác xong rồi chỉ cần một lời xin lỗi là có thể tùy tiện giải quyết hết mọi chuyện, vậy thì thế giới này đâu có nhiều kẻ thù đến vậy.
Không phải tất cả lời xin lỗi đều đáng nhận được sự tha thứ, cũng không phải tất cả lời giải thích đều có thể được thông cảm. Nếu đã làm ra chuyện đó, vậy thì đừng mơ mộng rằng mình sẽ nhận được cái gọi là tha thứ kia."
Nguyễn Hạo Thần bị Tô Cảnh Nhạc nói đến không thốt nên lời, cuối cùng anh đành phải lùi lại trơ mắt nhìn xe cô rời đi.
Sau khi Lâm Tiêu tỉnh lại, cô ta phát hiện bản thân đang nằm trong phòng của mình, ngoại trừ một ít khó chịu bên ngoài ra thì cơ thể cô ta không còn chỗ nào không thoải mái nữa.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, đáy mắt cô ta hiện lên vẻ oán giận và tiếc nuối.
Vậy mà cô ta lại bị Tô Thanh Anh tính kế ngược lại, nếu Nguyễn Hạo Thần không kịp thời đi đến thì có lẽ cô ta đã bị lão già buồn nôn kia vấy bẩn rồi.
Nhưng khi Nguyễn Hạo Thần đến, vốn cô ta nghĩ rằng bọn họ sẽ nảy sinh quan hệ, nào ngờ anh đưa cô ta đến bệnh viện xong đã rời đi ngay. Lâm Tiêu cũng không biết bác sĩ đã tiêm thuốc gì cho mình mà khiến cô ta cứ ngủ mê man như vậy.
Cô ta oán giận vì mình đã bị Tô Thanh Anh tính kế ngược, thật sự là quá ghê tởm.
Đáng tiếc, hôm qua có cơ hội tốt đến thế nhưng lại bị bỏ lỡ, hơn nữa Thần vậy mà không có ý định quan hệ với cô ta. Nhưng lúc sau, Lâm Tiêu biết anh đã đến chăm sóc cho mình.
Nhưng Lâm Tiêu cũng không biết rằng người chăm sóc cô ta tối qua là Chu Ngọc chứ không phải Nguyễn Hạo Thần.
Ngay lúc cô ta còn đang thẫn thờ, cửa phòng đã bị mở ra. Dáng người cao lớn của Nguyễn Hạo Thần đi đến, trên tay anh cầm một ly nước.
Vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần không biểu lộ cảm xúc gì nhìn vào Lâm Tiêu, ánh mắt của anh khi nhìn vào cô ta đã thay đổi.
Suy nghĩ của Lâm Tiêu bị kéo trở lại, nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần như thế này khiến trong lòng cô ta hơi bất an.
"Thần à, tối hôm qua em sợ lắm, nếu không phải anh đuổi tới kịp thời thì có lẽ là em…"
Cô ta vừa nói xong nước mắt đã lập tức rơi xuống, cả người còn khẽ run lên.
Lâm Tiêu đứng dậy nhào vào lòng của Nguyễn Hạo Thần, nhưng anh không đáp lại cô ta một chút nào.
"Tiêu Tiêu à anh hỏi em, có phải là em đã tính kế Tô Thanh Anh trước, thế nên cô ấy mới đối xử như vậy với em?"
Nghe lời chất vấn của anh, cả người Lâm Tiêu cứng đờ. Cô ta không ngờ rằng anh sẽ hỏi đến chuyện của Tô Thanh Anh, trước đây anh vẫn luôn tin tưởng mọi lời nói của cô ta mà không nghi ngờ gì.
Đồng thời anh cũng sẽ luôn đứng về phía của cô ta không cần lý do. Dù khi đó là cô ta sai, sao bây giờ lại thế này?
"Không phải như vậy đâu. Thần à, anh hãy nghe em giải thích."
"Được rồi, em giải thích đi anh nghe!"1
Lâm Tiêu rời khỏi lồng ngực của Nguyễn Hạo Thần, cô ta nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, lúc này Lâm Tiêu đã biết rằng anh đã xác định đứng về phía Tô Thanh Anh.
Cho dù cô ta có ngụy biện cũng vô ích!
Lâm Tiêu suy sụp tinh thần ngồi trên giường, cô ta nói: "Đúng, em là người đã tính kế để hại Tô Thanh Anh trước. Lý Văn Nhân nói chỉ cần đưa Tô Thanh Anh lên giường của ông ta, thì ông ta sẽ đồng ý ký hợp đồng chuyển nhượng mảnh đất.
Em cũng có ý đồ của riêng mình, em ghét cô ta, chỉ cần nơi nào có cô ta xuất hiện thì ánh mắt của anh sẽ luôn tập trung trên người cô ta. Em nghĩ mãi mà không hiểu, rõ ràng em mới là vị hôn thê của anh!"
Những lời cuối cùng này Lâm Tiêu dường như là hét lên, đôi mắt cô ta đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Hạo Thần, trong ánh mắt ấy có một loại đau lòng và thất vọng không thể nói rõ.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô ta, anh nhíu mày trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ.
"Tiêu Tiêu anh đã nói rồi, ngoại trừ tình cảm ra thì bất cứ cái gì anh cũng có thể cho em." . Tiên Hiệp Hay
"Nhưng mà em chỉ muốn trái tim của anh thôi Thần à, em chỉ muốn có được tình cảm của anh, chúng ta đều là mối tình đầu của nhau, anh biết tình cảm của em đối với anh mà. Em không trách anh lúc em hôn mê đã kết hôn với Tô Khiết, em vẫn luôn lặng lẽ ở bên cạnh anh.
Nhưng bây giờ anh nói với em là anh không thể dành tình cảm cho em. Nguyễn Hạo Thần, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy? Anh còn muốn giữ Tô Khiết đã chết kia ở trong lòng đến bao giờ mới chịu từ bỏ?"
Lâm Tiêu vừa khóc vừa nói, cô ta rất khổ sở, cô ta hận Tô Khiết muốn chết. Rõ ràng ả ta đã chết năm năm rồi, vậy mà tại sao vẫn còn kiểm soát tình cảm của anh?
Nguyễn Hạo Thần không nói gì, anh biết rõ Tô Khiết chưa chết. Nhưng anh không thể nói, nếu nói ra chỉ sợ sẽ khiến cho Lâm Tiêu càng thêm kích động.
Anh càng sợ cô ấy sẽ làm ra chuyện gì đó cực đoan.
"Được rồi, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi. Không cần phải đi làm, đợi ngày mai sau khi khỏe hẳn rồi đi."
Nói xong, anh đặt ly nước lên đầu giường rồi nhanh chân rời đi.
Tô Thanh Anh đứng nghe điện thoại ở dưới lầu của Tập đoàn Nguyễn thị.