Cho nên Tô Thanh Anh từng là cô con gái duy nhất của tập đoàn Tô thị, đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần vào tám năm trước, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì ở giữa, Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết chỉ đơn giản nhận một tấm giấy hôn thú, thậm chí đến lễ cưới cũng không tổ chức.
Lúc đó rất nhiều người cũng suy đoán về chuyện này, tôi cảm thấy trong đây chắc chắn đã xảy ra câu chuyện gì đó.
Bởi vì khi Nguyễn Hạo Thần và Tô Thanh Anh nhận giấy hôn thú thì nhà họ Nguyễn đã xảy ra một chuyện rất lớn, nhà cũ của nhà họ Nguyễn đã xảy ra một trận hỏa hoạn, bởi vì ngọn lửa quá dữ dội nên vợ chồng nhà họ Nguyễn đã bị chôn vùi trong biển lửa.
Cũng kể từ lúc đó, tính tình của Nguyễn Hạo Thần đã thay đổi rất nhiều, sau đó lại nhận giấy hôn thú với Tô Khiết, những chuyện này đã trở thành đề tài để mọi người bàn tán trong bữa cơm.
“Trước kia nghe nói cô đã trở thành người câm vì cứu Nguyễn Hạo Thần đúng không?”
Tô Thanh Anh không phủ nhận chuyện này và cũng không có gì đáng để phủ nhận cả.
Vả lại khi đó vì cứu Nguyễn Hạo Thần, cô quả thực đã khiến bản thân trở thành người câm, nhưng sau đó lại là những sự tổn thương không ngừng, nghĩ kỹ lại thì cô đột nhiên cảm thấy có phần nực cười một cách không thể tả nổi.
Cô cũng đã vì anh mà hy sinh đến mức này rồi, nhưng cuối cùng người mà anh luôn nghĩ đến lại là Lâm Tiêu nằm trên giường bệnh, khi đó giữa hai người đúng là không thể so sánh được, nói đơn giản chính là một người ở trên trời, một người ở dưới đất.
“Ảnh đế Tần Lâm, câu chuyện của tôi rất dài nhưng cũng không có gì để nghe cả, thực sự không có ký ức tốt đẹp nào khác ngoài Tiểu Bảo ra.
Vậy nên đừng hỏi những chuyện về tôi nữa, tôi đã tổng kết cuộc đời của mình trong những năm qua bằng vài từ, lòng người khó đoán, thói đời nóng lạnh.”
Lòng người khó đoán, thói đời nóng lạnh…
Tám chữ này khi nói ra đúng là rất dễ dàng, nhưng khi do những người từng trải nói ra thì nó lại có một cảm giác nặng nề.
Tần Lâm ngay lập tức ngây người, câu chuyện này quả thực rất dài, dài đến mức không thể kể ra.
Khi hai người đang sững sờ thì điện thoại di động của Tô Thanh Anh vang lên.
Nhìn thấy là tên của Lý Lâm, cô liếc nhìn Tần Lâm một cái rồi dứt khoát bắt máy.
Một khi Lý Lâm gọi cho cô thì chứng tỏ anh ta đã điều tra được điều gì đó.
“Phó tổng giám đốc, Lâm Tiêu đó đúng là không nằm ngoài dự đoán của cô, gần đây cô ta thường xuyên liên lạc với một người đàn ông, lúc trước thì thỉnh thoảng mới liên lạc một lần, nhưng có vẻ như hai người họ hẳn đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.”
Thường xuyên liên lạc với một người đàn ông?
Lời nói này khiến cho Tô Thanh Anh lập tức nheo mắt lại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người đàn ông này chính là người đứng sau Lâm Tiêu.
Lúc trước có liên lạc với nhau nhưng không thường xuyên, trong khoảng thời gian này thì rất thường xuyên, đôi môi đỏ mọng của Tô Thanh Anh lập tức nhếch lên, dường như cô đã phát hiện ra điều gì đó.
“Thân phận của đối phương là gì?”
“Là chủ của một quán bar, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta thì thân phận có vẻ không chỉ đơn giản như thế, khi điều tra cũng khá là bí ẩn.”
“Vậy điều tra tiếp đi, bên cạnh đó, gửi tên và những thông tin liên quan đến người đàn ông này vào hộp mail của tôi, tôi muốn xem người đàn ông của Lâm Tiêu này rốt cuộc có tài cán như thế nào.”
Nếu chỉ có một mình Lâm Tiêu lên kế hoạch thì hoàn toàn sẽ không nghĩ đến việc dùng những lời này kéo Tần Lâm xuống nước, nhân tiện cũng kéo theo tập đoàn Nguyễn thị, Lâm Tiêu chỉ sẽ nghĩ nên làm thế nào để đối phó cô, có thể khiến cô bị tổn thương lớn hơn.
Căn bản sẽ không nghĩ đến những chuyện trên thương mại, đây cũng rất rõ ràng không chỉ là đối thủ của tập đoàn Nguyễn thị, mà còn là của tập đoàn DN.
Phải điều tra kỹ càng người đàn ông này mới được.
Sau khi cúp máy, Tần Lâm ở đối diện rất tò mò nhìn Tô Thanh Anh.
Chỉ nghe thấy tiếng cười hơi trầm thấp của anh ta: “Nhìn dáng vẻ của cô thì có phải còn điều tra được chuyện gì khác không?”
“Anh nói đúng, tôi đúng là đã điều tra được những chuyện khác về Lâm Tiêu, nhưng hiện giờ không tiện nói cho anh nghe, nói thật ra thì đây là ân oán cá nhân của tôi với cô ta, tôi không muốn kéo anh vào.”
“Tại sao không muốn kéo tôi vào? Cho tôi một lý do.”
Cho anh ta một lý do ư?
Não của anh ta đã bị điện giật rồi sao?
Anh ta lại muốn tham gia vào những chuyện ân oán đúng sai như vậy sao?
Chắc chắn não không bị úng nước chứ?
“Não của anh có phải đã đào một cái hố và đang xả nước không?”
Tần Lâm: …
Không thể nói chuyện và tán gẫu tử tế sao?
Đang yên đang lành tại sao lại mắng anh ta não có hố và có nước chứ?
“Cô Tô, làm phiền cô hãy cư xử văn minh một chút khi nói chuyện, nhưng cô nói đúng, theo nghiên cứu của anh đây đã học chứng minh rằng trong não của loài người chúng ta chứa phần lớn là nước.”
“Đừng tranh cãi lời nói của tôi, chẳng lẽ anh không có chút tự giác mình là người của công chúng sao? Vả lại ân oán giữa chúng tôi thực sự không liên quan đến anh, nếu anh nhúng tay vào, lỡ như bị đám paparazzi bắt bóng bắt gió chụp được cái gì đó thì anh có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được.”
“Cho nên cô là đang lo lắng cho tôi sao?”
Tô Thanh Anh: …
Anh ta hẳn sẽ không muốn làm thật chứ?
Lẽ nào những lời nói đó không phải là nói đùa sao?
Bây giờ đột nhiên nói ra một câu như thế, đúng là khiến người ta rất hoang mang.
Ung dung trợn mắt một cái rồi lập tức nói: “Không muốn huyên thuyên quá nhiều với anh, tóm lại, hãy yên tâm về chuyện của anh, tôi sẽ làm rõ cho anh, để Lý Hoàn không cần phải lo lắng như thế.
Còn nữa, lát hồi anh rời khỏi đây thì phải cẩn thận một chút, những lời nói trên có khả năng sẽ có paparazzi hoặc phóng viên gì đó đi theo.”
Tần Lâm nhìn cô không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô rồi dần dần suy nghĩ sâu xa.
Thành thật mà nói, Tô Thanh Anh là người phụ nữ đầu tiên mà anh ta không thể nhìn thấu được.
Luôn cảm thấy có thứ gì đó đã che đậy tính cách thật của cô.
Mặc dù suy nghĩ này của anh ta hơi buồn cười nhưng loại cảm giác này là thật.
Tô Thanh Anh nhanh chóng rời khỏi nơi này, điều bây giờ cô phải làm là làm rõ chuyện này trước, loại scandal này không tốt cho Tần Lâm lắm nếu dây dưa quá lâu.
Nhờ người liên lạc với đội ngũ quay phim, sau đó nhờ Tôn Tử Phàm đến trường đưa Tô Cảnh Nhạc qua đây, Tô Thanh Anh hiện giờ không có tâm trạng đi nuôi đàn ông, tất cả những gì cô làm chính là để trả thù, sau đó hoàn thành nhiệm vụ do chú Huy đưa cho.
Trên bãi biển, Tô Thanh Anh mặc một bộ đồ bơi màu đen gợi cảm, đôi chân trắng ngần của cô giẫm trên bãi cát mềm mại, hai tay ôm trước ngực, ánh mắt sâu thẳm nhìn về nơi xa xăm.
Thực ra bờ biển là một nơi cô sợ nhất, năm năm trước, vào khoảnh khắc cô rơi từ vách núi xuống biển và bị điên cuồng nuốt chửng.
Loại cảm giác đó khiến người ta rất đau khổ, nhưng cô cũng đau khổ không được bao lâu vì cô đã ngất đi rồi.
Cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra ở phía sau.
Khi tỉnh lại thì cô đã nằm trong phòng bệnh của bệnh viện, nhưng tất cả mọi thứ không tốt đẹp như cô đã tưởng tượng, cơn đau trên người từ đó kéo đến.