Nếu chuyện như vậy xảy ra với anh ta thì e rằng anh ta trả thù còn điên cuồng hơn Tô Khiết vài phần ấy chứ!
"Thần, không phải tôi nói anh đâu. Tuy Tô Khiết về rồi nhưng chẳng nhẽ anh cảm thấy cô ấy sẽ dễ dàng tha thứ cho anh vậy à? Anh khiến cô ấy tổn thương sâu như vậy, người ta chịu tha thứ cho anh mới lạ ấy. Hơn nữa, anh lại vừa đính hôn không lâu, anh muốn người ta tha thứ cho anh kiểu gì?"
"Tôi cũng không hy vọng xa vời là cô ấy tha thứ cho tôi nhanh như vậy. Nếu không, sao tôi có thể để con trai mình gọi Tôn Tử Phàm là Daddy chứ!"
Phụt!
Chu Ngọc phun thẳng ngụm rượu trong miệng ra ngoài, nhìn anh bạn mình với vẻ không thể tin được. Cứ thế đã đoán ra à? Yêu nghiệt!
Nhưng biết thì thế nào. Nhìn vẻ mặt thằng nhóc kia hôm ấy thì có lẽ nó oán Nguyễn Hạo Thần sâu lắm. Sau này, dù Tô Khiết có tha thứ cho anh thì nhóc kia cũng chưa chắc đã chịu.
"Vậy bây giờ anh định làm thế nào?"
Nguyễn Hạo Thần lắc đầu, anh tạm thời chưa nghĩ ra cách gì cả. Anh sợ bức ép quá cô sẽ ôm con chạy mất.
Thế giới này lớn như vậy, đến lúc ấy anh phải đi đâu tìm đây?
"Tôi còn muốn hỏi cậu đấy, tình hình bên cậu thì sao?"
"Không phải tình hình gì cả, tự tôi xử lý được."
Nguyễn Hạo Thần nghe vậy cũng không hỏi gì thêm.
Trong đầu Chu Ngọc hiện lên dáng vẻ của Thư Khả Như, nhớ đến lúc cô ấy bị người áo đen kia đánh mà không rên lấy một tiếng, thậm chí còn không phát ra chút âm thanh nào.
Đặc biệt là nụ cười kia, rất chói mắt!
Hai người đàn ông mỗi người ôm một tâm sự, uống với nhau cả đêm.
Mà hai người phụ nữ cũng mỗi người ôm tâm tư riêng, trằn trọc khó ngủ.
Nguyễn Hạo Thần không về biệt thự mà đi thẳng đến công ty. Trước tiên anh vào phòng nghỉ làm vệ sinh cá nhân, vừa ra ngoài liền thấy Ngụy Toàn đi tới.
"Tổng giám đốc, người của Tập đoàn DN đến bàn chuyện hợp tác. Dưới trướng bọn họ có một sản phẩm..."
Nghe Ngụy Toàn báo cáo, gương mặt tuấn tú của Nguyễn Hạo Thần thoáng hiện vẻ hứng thú. Tập đoàn DN muốn hợp tác với Nguyễn Thị, như vậy có phải đồng nghĩa với việc anh có thể thường xuyên đến gần và tiếp xúc với Tô Khiết không?
Anh nhấc mắt, cười hờ hững: "Phó tổng giám đốc Tô của bọn họ có đến không?"
Nguyễn Hạo Thần cũng đã đoán được ý đồ của Tập đoàn DN. Sản phẩm lần này của bọn họ thật sự không hợp tác với Nguyễn Thị thì không được. So sánh các doanh nghiệp cạnh tranh tương ứng, cũng chỉ có sức ảnh hưởng của Nguyễn Thị là lớn nhất.
Huống chi sẽ có rất nhiều người nguyện ý tin tưởng và mua hàng nếu có danh Nguyễn Thị tuyên truyền. Tình huống này đối với Tập đoàn DN chỉ có lợi mà không có hại.
Tập đoàn DN là một doanh nghiệp lâu đời ở Bắc Mỹ, nền tảng bên trong không kém Nguyễn Thị chút nào. Nhưng vì sao lại đột nhiên muốn phát triển ở trong nước?
Mà CEO điều hành của DN có quan hệ gì với Tô Khiết? Sao lại để cô ấy lên làm Phó tổng giám đốc?
"Phó tổng giám đốc Tô của bọn họ không đến. Nghe nói bọn họ treo thưởng, ai có thể thương lượng thành công hợp tác với Nguyễn Thị thì tiền thưởng sẽ tăng lên gấp đôi."
Ồ? Tăng gấp đôi thưởng cơ à? Vì không muốn đến gần anh nên ngay cả biện pháp tăng gấp đôi tiền thưởng cũng dùng.
Nhưng anh cố tình không thuận theo ý cô đấy!
Muốn hợp tác với anh lại không muốn dính líu đến anh à? Đúng là nằm mơ.
"Ra ngoài nói với bọn họ, muốn hợp tác thì bảo Phó tổng giám đốc của bọn họ đích thân đến, bằng không thì khỏi bàn."
Nhân viên của Tập đoàn DN này về đến công ty liền chuyển lại lời của Nguyễn Hạo Thần cho Tô Thanh Anh nghe. Cô nghe xong cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu, ý bảo cô đồng ý đích thân mang kế hoạch đến Tập đoàn Nguyễn Thị bàn chuyện hợp tác.
Sau khi mọi người đều ra ngoài, Tô Thanh Anh nhìn thoáng qua bản kế hoạch trên bàn, gương mặt xinh đẹp dần hiện lên một nụ cười lạnh. Như vậy rất không tệ.
Mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch của cô!
Đã chết một lần rồi, vì báo thù có điều gì mà cô không thể nhìn thoáng đâu chứ.
Nguyễn Hạo Thần, tôi thật sự rất mong chờ đấy. Rốt cuộc ai trong hai ta mới là người cười đến cuối cùng!
Sau bữa trưa, chờ đến hai giờ chiều, Tô Thanh Anh dẫn thư ký đi đến Tập đoàn Nguyễn Thị.
Nguyễn Hạo Thần muốn chơi trò gì cô cũng xin theo đến cùng.
Cô bước vào Nguyễn Thị, đến trước quầy lễ tân: "Chào cô, tôi là Tô Thanh Anh, Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN. Tôi đến để bàn chuyện hợp tác với Tổng giám đốc Nguyễn của các cô."
"Chào cô Tô, xin hỏi cô có hẹn trước không?"
"Không có."
"Ngại quá, nếu không hẹn trước thì tôi không thể để cô lên được, trừ khi có lệnh của Tổng giám đốc."
Tô Thanh Anh rũ mi, cố ý làm cô khó xử sao?
Nếu anh ta đã nói những lời kia thì biết chắc cô sẽ tới.
Nếu cô cần hẹn trước mới được tiếp thì sao nhân viên của cô không cần hẹn trước chứ?
Cút mẹ đi!
Mà lúc này trong văn phòng Tổng giám đốc, Nguyễn Hạo Thần đang ngồi trước máy tính theo dõi diễn biến dưới sảnh tầng một. Anh rất muốn biết cô sẽ làm gì khi bị từ chối nhiều lần như vậy.
"Nói với Tổng giám đốc của các cô, không muốn hợp tác thì không hợp tác. Xin lỗi đã quấy rầy. Chào cô!"
Lisa ôm văn kiện theo sau Tô Thanh Anh, cô ta vô thức quay đầu lại nhìn. Thật không hiểu Tập đoàn Nguyễn Thị đang làm cái quái gì nữa. Đã nói muốn hợp tác thì bảo Phó tổng giám đốc Tô đến, giờ lại...
Thái độ như thế này rõ ràng là muốn làm khó Phó tổng giám đốc nhà bọn họ!
"Phó tổng giám đốc Tô, chúng ta cứ đi như thế à?"
Tô Thanh Anh gật đầu: "Không thì thế nào? Ở đây chờ à? Tập đoàn DN chúng ta cũng là doanh nghiệp lớn, chẳng qua bây giờ trong nước còn chưa ổn định thôi. Nếu người ta không muốn gặp thì chúng ta còn mặt dày đứng chờ làm gì? Cùng lắm là tìm công ty khác, tuy hiệu quả có lẽ sẽ không tốt bằng."
Lisa gật đầu, đồng ý với quan điểm của cô.
Nguyễn Thị cũng chẳng phải sự lựa chọn duy nhất, chủ yếu là vì lợi nhuận sẽ khả quan hơn thôi, cũng không cần lo lắng đến vấn đề lỗ lã.
Nếu chọn công ty khác thì bọn họ sẽ phải tính toán cả vấn đề này và vài nhân tố khác nữa.
Hai người vừa định lên xe rời đi thì thấy Ngụy Toàn đuổi tới: "Xin cô Tô chờ một lát!"
Bàn tay Tô Thanh Anh đặt trên tay nắm cửa hơi khựng lại, quay đầu nhìn anh ta đang luống cuống chạy đến.
"Trợ lý Ngụy, có việc gì sao?"
"Cô Tô, là thế này, Tổng giám đốc của chúng tôi mời cô lên, nói muốn hợp tác với cô. Vừa rồi Tổng giám đốc của chúng tôi bận họp nên chưa kịp thông báo với nhân viên lễ tân. Chúng tôi rất xin lỗi vì sơ sót này."
Ngụy Toàn đưa mắt nhìn qua chỗ khác. Vừa rồi Tổng giám đốc chẳng họp hành gì cả mà là ngồi trước máy tính theo dõi, muốn biết cô Tô bị từ chối sẽ làm gì. Vốn cho rằng cô Tô sẽ ở lại chờ, ai ngờ cô ấy dứt khoát đi luôn, chẳng do dự giây phút nào.
Vậy nên Tổng giám đốc mới vội gọi anh ta chạy xuống giữ người lại!
Tô Thanh Anh nhướng mày, khoanh hai tay trước ngực, nhẹ nhàng nói: "Trợ lý Ngụy, anh xác định vừa rồi Tổng giám đốc của các anh đang họp à? Chứ không phải ở đâu đấy quan sát tôi sao?"
Ngụy Toàn: "..."
Thần tiên ở đâu tới thế này?
Cô Tô thật sự thay đổi quá nhiều, như vậy mà cô ấy cũng đoán ra được.
Ngụy Toàn thoáng mất tự nhiên, nhẹ giọng cười: "Có phải cô Tô hiểu lầm gì rồi chăng? Tổng giám đốc của chúng tôi thật sự vừa họp..."
"Tổng giám đốc của các anh có họp thật không cũng không liên quan gì đến tôi. Dù anh ta có ở trong phòng nghỉ vui vẻ, mây mưa với phụ nữ cũng chẳng sao cả. Hôm nay Tập đoàn DN mang theo mười phần thành ý đến đây là muốn bàn chuyện hợp tác với các anh!"