Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Bản chuẩn) - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhóc con, là bố có lỗi với mẹ con, chuyện năm xưa đều là lỗi của bố. Nếu bố có thể tin tưởng mẹ con một chút, sẽ không đời nào xảy ra mấy chuyện sau này.”

“Dĩ nhiên là lỗi của chú rồi. Hơn nữa lỗi còn vô cùng lớn.” Tô Cảnh Nhạc cũng không phủ nhận.

Đôi lúc, cậu bé cũng nghĩ là lỗi của Nguyễn Hạo Thần. Nếu không phải vì những gì anh nói thì mẹ cậu bé cũng không thể đến nông nỗi này, không cần phải chịu những đau khổ này.

Vì thế, mọi chuyện đều là lỗi của Nguyễn Hạo Thần.

“Mẹ con là người phụ nữ rất hiền lành, đã từng ấm áp như mặt trời nhỏ, đi tới đâu cũng sẽ chia sẻ ánh sáng trên người mình tới đó. Là bố đã biến mẹ thành ác ma.”

Tô Cảnh Nhạc lắc đầu phủ nhận lời anh nói. Gương mặt bụ bẫm bỗng lộ vẻ kiêu ngạo, cậu bé nói: “Đối với cháu mà nói, mẹ luôn là thiên sứ xinh đẹp, không thể nào là ác ma. Từ trước tới nay, mẹ luôn rất dịu dàng với cháu. Bất kể cháu làm chuyện gì, mẹ sẽ đều ủng hộ cháu không hề do dự.

Cho dù mẹ biết cháu tiếp xúc với kỹ thuật hacker. Tuy mẹ rất giận, nhưng cũng không ngăn cháu làm. Hơn nữa, chú cũng không có tư cách nói mẹ là ác ma, mẹ thành ra nông nỗi này đều do chú ban tặng, phải không?”

“Ừ, là bố có lỗi với mẹ con.”

“Vậy bây giờ chú có thể nói bệnh tình của mình cho cháu biết được không? Lúc mẹ đau khổ thì cũng một mình gánh chịu, lúc chú có chuyện cũng một mình gánh vác. Hai người không ai chịu cho cháu biết sự thật.”

Nguyễn Hạo Thần bất đắc dĩ mỉm cười. Tên nhóc thối này đang giở chiêu trò tình cảm đấy à? Chiêu này thật sự chẳng có tác dụng gì đối với anh cả.

Lúc này, trong đầu anh đang hiện ra toàn bộ những tấm ảnh vừa mới xem lúc nãy, nỗi đau đó thật sự không phải người bình thường có thể cố chịu được.

Nếu không phải hiện thực không cho phép, anh chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách đưa Tô Thanh Anh trở về bên cạnh mình, không để cô rời xa mình nửa bước, không thể biến mất khỏi tầm nhìn của mình trong vòng năm mét.

Giây phút đó, anh đã nghĩ rất nhiều về chuyện phải đối xử thật với cô ra sao, nhưng hiện thực luôn luôn tàn nhẫn như vậy.

“Nhóc con, con còn nhỏ, đúng là con có quyền được biết một số chuyện, nhưng bố cũng có quyền không nó cho con nghe.

Bây giờ bố chính thức nói cho con biết, sức khỏe của bố vốn không có gì đáng ngại. Nguyên nhân bố chảy máu chẳng qua là vì kích ứng thuốc nên mới ra nông nỗi này thôi.

Tâm tư của con và mẹ con quá nhạy cảm, nên mới luôn hiểu lầm là bố giấu hai mẹ con về tình trạng sức khỏe của mình. Bố hiểu rõ cơ thể của mình.”

Nguyễn Hạo Thần nói rất có lý, Tô Cảnh Nhạc tin và nghe theo.

Lỡ như nguyên nhân anh chảy máu mũi chính là vì kích ứng thuốc thì sao?

Cũng đâu phải không có khả năng này.

“Chú thật sự không gạt cháu đấy chứ? Nếu chú dám gạt cháu, cả đời này cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho chú. Vì cháu rất giống mẹ, đều ghét nhất bị lừa dối.”

Nguyễn Hạo Thần: …

Anh nuốt khan một ngụm nước bọt, khóe mắt khẽ giật.

Tâm tư của tên nhóc này thật sự không nhạy cảm bình thường.

“Cậu chủ nhỏ, tôi đưa cậu về chỗ cô Tô nhé. Tổng giám đốc tỉnh lại cũng lâu rồi, bây giờ nên để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt.”

“Được, vậy cháu về chỗ mẹ trước đây, ngày mai lại tới thăm chú.”

“Được.”

Nguyễn Hạo Thần nhìn theo bóng dáng của cậu bé, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.

Cho dù hai người họ có hận mình cũng không sao, hận mình còn tốt hơn là đau lòng vì mình…

Hai mẹ con nhất định phải bình an hạnh phúc.

Bên kia, sau khi sức khỏe hồi phục, Thư Khả Như đã nhảy nhót tưng bừng. Chuyện của Tần Ngọc Linh giống như chưa từng xảy ra vậy.

Đối với cô ấy mà nói, quên sạch mới là thái độ sống tốt nhất.

Không thể cứ đeo mãi chuyện cũ không buông, sống như vậy thật sự rất đau khổ.

Hôm nay, Hướng Tây Thần đã nói cho cô ấy nghe một tin tốt. Nghe xong, cả người Thư Khả Như trở nên căng thẳng.

Hướng Tây Thần nói với cô ấy rằng, hôm nay bố mẹ ở bên Mỹ sẽ bay sang thành phố Giang Thành thăm cô ấy. Hơn nữa, họ còn chuẩn bị rất nhiều quà cho cô ấy.

Lúc nghe tới quà tặng, đôi mắt của Thư Khả Như có thể nói là phát sáng lấp lánh, nhưng lại nghĩ tới việc trước giờ mình chưa từng gặp mặt bố mẹ, trái tim cô ấy lập tức trở nên hồi hộp.

“Hướng Tây Thần, bố mẹ có dễ gần không? Anh phải nói trước cho em biết vài thói quen và sở thích của họ. Nếu không, em sợ không cẩn thận giẫm phải bãi mìn.”

Thật ra, Hướng Tây Thần cũng hơi bất đắc dĩ, anh ta đã sửa cách xưng hô của cô ấy biết bao lần. Anh ta là anh trai ruột của cô ấy, cô ấy có thể làm ơn gọi mình một tiếng ‘anh trai’ được không?

Lần nào cũng gọi cả họ lẫn tên, sửa cho còn không chịu. Mà chịu thì đã đành, mẹ kiếp, còn sử dụng vũ lực nữa. Thôi bỏ đi, bỏ đi. Tốt xấu cũng là em gái ruột của mình, chỉ có thể cưng chiều thôi.

“Em có thể hoàn toàn yên tâm. Bố mẹ chúng ta rất dễ gần, em không phải lo, cũng không cần hồi hộp. Lúc gặp mặt, tự nhiên một chút là được, không cần cố gắng làm gì cả.”

Thư Khả Như nhìn anh ta, nghi ngờ Hướng Tây Thần đang gài cô ấy, nhưng cô ấy không có bằng chứng.

“Lần đầu gặp bố mẹ, anh bảo em biểu hiện tùy ý hả? Em cảm thấy sẽ chẳng để lại ấn tượng gì cả.”

Hướng Tây Thần cạn lời, trợn mắt khinh thường, tối hôm qua cô ấy nói thế nào nhỉ? Nói gì mà gặp bố mẹ nhà mình cứ tùy ý là được, không cần phải cố gắng làm gì hết, như thế lại thành ra hơi giả tạo.

Mấy lời này là ai nói thế?

Quả nhiên phụ nữ nào cũng thay đổi xoành xoạch, dứt khoát không thể tin lời họ nói. Một giây trước họ nói như thế, một giây sau có thể đã thay đổi chóng mặt.

“Tối qua chính em đã tự nói, gặp bố mẹ mình thì cứ tùy ý một chút, không cần phải cố làm ra vẻ, bây giờ em hồi hộp gì chứ?

Làm như ra mắt bố mẹ chồng vậy. Ai không biết lại tưởng em là bạn gái anh mất. Em hãy nhớ cho, em là em gái ruột của anh, bố mẹ anh cũng chính là bố mẹ em. Thoải mái đi, đừng căng thẳng.”

Thư Khả Như khẽ gật đầu, bàn tay nhỏ bé đặt dưới gầm bàn vẫn nắm chặt không yên.

Trước kia chưa biết chuyện, Thư Khả Như luôn cho rằng cả đời này sẽ không tìm được người thân của mình nữa, mà cô ấy cũng không định đi tìm.

Suy cho cùng, ban đầu chính tay họ đã vứt bỏ cô ấy, nếu cô ấy tìm được cũng không có ý nghĩa gì. Nếu thật sự thương cô ấy thì đã chẳng vứt bỏ cô ấy.

Cho nên có tìm hay không cũng chẳng sao cả. Đằng nào cũng không có tình cảm, như thế thà một mình tiêu dao tự tại, cố gắng làm việc kiếm tiền, sau đó, tìm một người bạn trai để hẹn hò yêu đương. Cuộc sống như vậy thật sự khá tốt.

Lúc Chu Ngọc đi vào nhà hàng, thấy hai anh em họ không biết đang bàn chuyện gì. Gương mặt nhỏ nhắn của Thư Khả Như tỏ ra căng thẳng, rốt cuộc có chuyện gì nhỉ?

Lẽ nào đang dẫn cô ấy đi xem mắt ư?

Chu Ngọc nghĩ tới khả năng này, thấy bứt rứt cả người. Hướng Tây Thần cũng không đáng tin cậy. Mới tìm ra em gái được bao ngày mà anh ta đã dẫn cô ấy ra ngoài xem mắt rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK