Buổi trưa, Tô Thanh Anh nhận được một tin nhắn lạ, nói là muốn hẹn gặp cô ở quán trà dưới lầu tập đoàn DN để trò chuyện một chút.
Tin nhắn này hoàn toàn là số lạ, không có bất kỳ thông tin nào, ngay cả vùng miền cũng không hiển thị.
Tô Thanh Anh nhướng mày, là ai gửi tin nhắn cho cô?
Nhắn lại một câu: Bạn là ai?
Nhưng không ngờ đối phương lại trả lời rất nhanh: Cô đã từng gặp tôi.
Những lời này khiến Tô Thanh Anh lập tức nheo mắt lại, toát ra vẻ lạnh lẽo nghiêm nghị. Nếu bọn họ đã từng gặp, vậy tại sao không chịu nói ra tên của mình?
Bất kể là hành vi hay cách nói chuyện đều thần thần bí bí.
Đã như vậy, thế thì không gặp!
Cô tiện tay kéo dãy số kia vào danh sách đen để khỏi phiền lòng.
Vì thế, Triều Dã cứ như vậy mà chờ một tiếng lại một tiếng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa rồi cúi đầu xem thời gian.
Không ít nhân viên cửa hàng cho rằng cậu ta đang chờ bạn gái, đợi lâu như vậy mà chưa đến đúng là quá đáng thương.
Một nhân viên nữ xinh đẹp đi tới, còn những người khác thì đứng tại chỗ xem kịch vui. Nhìn giá trị nhan sắc này không giống người bình thường, nhưng cũng không giống mấy ngôi sao vừa ra mắt.
"Thưa anh, xin hỏi anh đang chờ bạn gái sao?" Giọng nói ngọt ngào của nữ sinh khiến Triều Dã khôi phục lại tinh thần, khí thế trên người đột nhiên thay đổi.
Ánh mắt lạnh nhạt ngước lên rồi nhìn thẳng vào nữ sinh trước mặt.
"Không phải." Sau khi lạnh lùng trả lời một câu, cậu ta bèn lấy điện thoại ra rồi gọi thẳng vào số Tô Thanh Anh, nhưng điện thoại lại hiển thị đường dây đang bận...
Nhìn thấy tình huống này, Triều Dã lập tức biết số điện thoại của mình đã bị block một cách vô tình!
Rõ ràng đã nói từng gặp rồi, thế mà chị dâu còn block cậu ta, đúng thật là quá đáng!
Dù không đến thì cũng phải báo một tiếng chứ?
Hiện giờ không chỉ không tới, mà còn trực tiếp kéo số điện thoại của cậu ta vào danh sách đen!
Triều Dã tức giận đến mức trực tiếp ném điện thoại lên bàn, sau đó giận dữ lao ra ngoài.
Thấy tình hình này, nữ nhân viên xinh đẹp lập tức hiểu rõ trong lòng. Còn nói không phải đang chờ bạn gái, dáng vẻ tức giận này nhất định là do bạn gái không chịu nghe điện thoại.
"Anh à, chân trời nào mà chẳng có cỏ thơm, cần gì phải treo cổ trên một đóa hoa chứ?" Nhân viên xinh nữ đẹp cười ngọt ngào nhìn Triều Dã đang buồn bực.
"Tôi đã nói cô ấy không phải bạn gái của tôi, các cô rảnh rỗi lắm à?"
Triều Dã nhìn đồng hồ, lông mày nhíu lại, trên gương mặt tuấn tú lộ ra chút trầm tư.
Không phải chị dâu nghĩ cậu ta là kẻ lừa đảo nên không tới đấy chứ?
Lúc đứng dậy định rời đi thì Tô Thanh Anh từ cửa đi vào, cậu ta lập tức quay về chỗ ngồi của mình một lần nữa.
Ban đầu Tô Thanh Anh định không tới, nhưng sau đó cô lại suy nghĩ kỹ lại. Ngoài Cao Tư Thiên ra, gần đây cô chỉ gặp qua một người, đó là Triều Dã.
Để xác định xem có phải cậu ta hay không, Tô Thanh Anh quyết định tới đây một chuyến!
Lúc vào cửa đã nhìn thấy bóng dáng của cậu ta, dù sao cũng chỉ có cậu ta là xuất chúng nhất trong quán trà.
Bất kể vóc dáng hay giá trị nhan sắc đều là hạng nhất.
Thấy nhân viên nữ kia vẫn đứng tại chỗ, Triều Dã không khỏi nói: "Cô còn đứng đây làm gì? Cô muốn hẹn hò với tôi à?”
Nghe vậy, hai mắt nhân viên nữ sáng ngời.
"Triều Dã." Tô Thanh Anh đi tới rồi gọi một tiếng.
Lúc nhân viên nữ nhìn thấy Tô Thanh Anh, ánh sáng trong mắt lập tức tối sầm lại. Đúng thật là chờ bạn gái.
Cô ta yên lặng rời đi, lúc đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Thanh Anh. Cô ta cảm thấy mình rất xinh đẹp, nhưng bạn gái người ta vừa tới đã bị giết chết hoàn toàn.
Tô Thanh Anh hơi khó hiểu, hình như cô vừa tới cũng chưa làm gì mà. Sao cô gái kia lại nhìn cô với ánh mắt kì lạ như vậy?
"Chị dâu, em có chút việc muốn nói với chị." Triều Dã rất nghiêm túc nói.
Tô Thanh Anh ngồi xuống, đặt túi xách sang bên cạnh rồi nói: "Đừng gọi tôi là chị dâu, tôi và Nguyễn Hạo Thần đã ly hôn rồi. Hiện giờ bọn tôi không có bất kỳ quan hệ gì cả.”
"Nhưng hai người còn chưa làm thủ tục ly hôn, cho nên không tính là ly hôn."
Tô Thanh Anh: ...
Cậu ta tìm cô để nói chuyện này à?
"Rốt cuộc cậu có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi còn rất nhiều việc phải làm. Nếu cậu tới đây để nói những chuyện này, vậy thì không cần phải... Nói tiếp nữa đâu.
Tôi tin chắc cậu đã thấy rõ tình hình giữa tôi và Nguyễn Hạo Thần. Cho dù chúng tôi chưa làm thủ tục ly hôn, nhưng cũng chẳng khác gì với đã ly hôn cả." Ánh mắt Tô Thanh Anh u ám, dần trở nên sâu thẳm.
Triều Dã nhún vai, bỏ qua vấn đề này.
"Chị dâu, chị nhất định phải đối phó tập đoàn Nguyễn Thị sao?" Triều Dã nhìn cô hỏi.
Đương nhiên đại ca sẽ không làm tổn thương chị dâu dù cô làm bất cứ chuyện gì, dù sao cũng là đại ca nợ cô, có khi cả đời này cũng không thể trả hết!
Tô Thanh Anh có hơi khó hiểu, chẳng lẽ cách làm của cô còn chưa đủ rõ ràng ư?
Bản thân cô không muốn đối phó tập đoàn Nguyễn Thị, nhưng cô thiếu chú Huy một mạng nên nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của ông ta, nếu không thì sao báo đáp cái mạng này được?
"Đây là chuyện giữa chúng tôi, cậu không cần phải quan tâm. Nếu các cậu muốn xem tôi là kẻ thù, vậy cũng không sao cả." Đương nhiên không có khả năng Tô Thanh Anh thu tay lại. Lúc cô gặp nguy hiểm, lúc đau khổ không chịu nổi...
Đều là chú Huy cố hết sức giúp đỡ, tốn rất nhiều tiền tài và nhân lực mới cứu được cái mạng nát này của cô về.
"Nhưng chị không biết hiện giờ thân thể của đại ca..." Triều Dã bất giác muốn thốt ra, nhưng cuối cùng lý trí vẫn đánh bại cơn giận của cậu ta.
Ngay cả đại ca cũng lựa chọn giấu giếm, cậu ta có tư cách gì để can thiệp vào quyết định của đại ca chứ. Cho dù đại ca nguyện ý gánh vác nỗi đau khổ kia một mình...
Nhưng cậu ta không hy vọng đại ca đối mặt với những thứ này một mình, cũng không hy vọng ngày nào đại ca cũng cô độc giống như bị cả thế giới bỏ rơi.
"Không phải thân thể của Nguyễn Hạo Thần vẫn thế à? Tất cả đều là do anh ta tự chuốc lấy, biết rõ cơ thể mình bị thương thế nào mà vẫn...” Câu nói sau, Tô Thanh Anh không cần nói thì Triều Dã cũng hiểu.
Triều Dã không nói tới những vết thương trên người Nguyễn Hạo Thần, mà là cái khác. Nhưng Tô Thanh Anh lại cho rằng Triều Dã đang nói tới những vết thương ngoài da trên người anh.
"Được rồi, cậu không cần nói thêm gì nữa đâu, chuyện này dừng lại ở đây. Sau này, thân thể của Nguyễn Hạo Thần ra sao cũng không liên quan gì đến tôi, cậu cũng không cần tới làm thuyết khách cho anh ta." Nói xong, Tô Thanh Anh trực tiếp đứng dậy rời đi.
Dáng vẻ kiêu ngạo kia khiến mấy cô gái đứng xem đều cảm thấy khó chịu. Bọn họ không nghe thấy Tô Thanh Anh và Triều Dã đã nói chuyện gì trước đó, còn tưởng rằng Tô Thanh Anh đang khinh thường Triều Dã.
So sánh thái độ kiêu ngạo của Tô Thanh Anh với vẻ mặt trầm tư của Triều Dã, những người đó bèn không nhịn được mà tự suy diễn ra một vở kịch máu chó giữa chàng chó săn si tình và cô nàng hư hỏng...
“Này, cô chờ một chút!”