Chu Ngọc xê dịch người sang bên cạnh, tự mình uống rượu của mình, anh ta không tin không thể kích thích được cục đá này.
Lâm Tiêu nghe vậy thật ra lại vui vẻ, cô ta ước gì Tô Khiết có thể ly hôn với Thần, sau đó ở cùng với người đàn ông khác, như vậy sẽ không còn bất kỳ ai chắn giữa cô ta và Thần.1
Trong đầu cô ta hiện lên điều gì đó, dịu dàng cười nói: “Anh Chu Ngọc, có khả năng không đến lượt anh đâu, cô Tô vẫn luôn có một thanh mai trúc mã…”
“Choang!”
Nguyễn Hạo Thần mạnh mẽ ném chén rượu trong tay xuống đất, những mảnh thủy tinh lập tức văng khắp nơi, lách cách bắn xuống đất.
Chu Ngọc ngồi ngay ngắn, đôi môi mỏng nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt, nhìn đi, đây chính là ví dụ tốt nhất của người đàn ông nói một đằng nghĩ một nẻo, luôn mồm nói ghét Tô Khiết nhưng lại không muốn buông tha cho cô.
Sắc mặt Lâm Tiêu vừa xanh vừa trắng, cô ta không nghĩ tới phản ứng của Nguyễn Hạo Thần sẽ lớn như vậy, từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ thấy Nguyễn Hạo Thần giận dữ, thật đáng sợ!
Thật sự đáng sợ!
“Thần, anh...”
Nguyễn Hạo Thần phục hồi tinh thần, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lâm Tiêu, dần giấu cảm xúc đi, thong thả ngồi xuống.
Tô Khiết và Tôn Tử Phàm bây giờ đang ở chỗ nào, có phải bọn họ đã cùng nhau lên giường rồi hay không?
Tưởng tưởng như vậy, Nguyễn Hạo Thần không thể khống chế sự tức giận trong lòng của mình, cố gắng nhẫn nhịn sự tức giận khiến gân xanh trên trán của anh nổi lên.
Giây tiếp theo, anh cầm lấy áo vest bên ngoài của mình, không quay đầu lại rời đi.
Lâm Tiêu muốn gọi anh lại nhưng đã không kịp rồi, tiếng động còn lại cũng chỉ có tiếng kẽo kẹt của cửa chuyển động.
Cô ta tức giận quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Chu Ngọc, bây giờ cô ta có thể xác định Chu Ngọc cố ý nói như thế, cố ý nhắc tới Tô Khiết!1
“Chu Ngọc, rốt cuộc anh muốn làm cái gì!” Lâm Tiêu rất tức giận nhưng vẫn không dám đắc tội Chu Ngọc, cô ta chỉ có thể cố nén lửa giận, khuôn mặt dữ tợn chất vấn Chu Ngọc.
“Đương nhiên là muốn cho Thần thấy rõ lòng mình rồi, làm anh em của Thần tôi chắc chắn không muốn anh ấy hối hận vì tình cảm của mình.”
“Mặc kệ như thế nào, Thần sẽ không bao giờ yêu người phụ nữ đê tiện Tô Khiết kia, Lâm Tiêu tôi mới là người phụ nữ Thần yêu nhất, tôi và Thần đã xảy ra quan hệ, hơn nữa nói không chừng bây giờ trong bụng tôi còn đang có đứa bé của anh ấy đấy.”
Lâm Tiêu cười như không cười nói ra.
Cô ta đắc ý nhìn Chu Ngọc, biểu hiện ra khí chất của người đàn bà xấu xa một cách nhuần nhuyễn.
Cô ta cầm lấy túi xách của mình, xoay người rời khỏi phòng bao.
Sau khi cô ta rời khỏi, nụ cười của Chu Ngọc cũng dần hạ xuống, người phụ nữ này thật sự rất xảo quyệt, ở trước mặt Thần giả vờ rất đỉnh!
Nguyễn Hạo Thần thông minh như vậy lại không nhìn ra ai thật sự lương thiện ai là bạch liên hoa*, uổng cho có đôi mắt đẹp như vậy, nếu không cần dùng anh có thể mang đi hiến tặng.1
*Bạch liên hoa: giả vờ lương thiện nhưng bản chất lại không phải.
Lại một tuần trôi qua, Ngụy Toàn cho người lật toàn bộ thành phố Giang Thành lên một lần, ngay cả ghi chép xuất cảnh và các đường ô tô xe lửa đều đã điều tra một lần, nhưng không tìm thấy dấu vết của Tô Khiết, giống như cô đột nhiên biến mất khỏi thế giới này vậy.
Trong văn phòng Tổng giám đốc Tập đoàn Nguyễn thị, khuôn mặt điển trai của Nguyễn Hạo Thần đen đến không thể đen hơn, tìm lâu như vậy vẫn chưa tìm ra được, rốt cuộc Tôn Tử Phàm đưa Tô Khiết đi nơi nào?
Đôi tay đặt ở trên bàn nắm chặt lại, bây giờ trong lòng anh muốn giết người đàn ông Tôn Tử Phàm kia ngay lập tức, vợ của anh còn chưa ly hôn với anh mà đã trắng trợn đưa vợ anh đi bỏ trốn, thật sự đáng chết!1
“Cậu đến bệnh viện trung tâm thành phố, cho người rút ống dưỡng khí của Lâm Khả Khanh, không cho cung cấp thuốc trị bệnh, để bệnh viện làm vừa phải thôi, đừng làm cho Lâm Khả Khanh thật sự chết.”1
Ngụy Toàn rũ mắt, giấu đi sự kinh ngạc trong đáy mắt của mình, vì khiến cho cô Tô đi ra mà ra tay với mẹ của cô ấy, về sau nếu cô Tô biết được, không biết phải đau lòng đến mức nào.
Anh ta chỉ là một trợ lý, chuyện của ông chủ anh ta không có tư cách xen vào, chỉ cần dựa theo mệnh lệnh của ông chủ để hoàn thành nhiệm vụ là được.
Đợi đến khi Tôn Tử Phàm nhận được tin nhắn, khí lạnh trên người càng thêm dày đặc, anh ta đúng là đã xem thường Nguyễn Hạo Thần, chuyện hèn hạ như vậy mà anh cũng có thể làm được.
Anh ta lập tức gọi điện đến số của Nguyễn Hạo Thần.
“Tô Khiết, đừng nói tôi không cho cô cơ hội, chỉ cần cô chưa trở về, bệnh viện bên này sẽ không cung cấp thuốc để mẹ cô tiếp tục tiến hành điều trị.
Cô có thể chống đỡ rất lâu, nhưng mẹ cô không thể chống được lâu đâu!”
“Nguyễn Hạo Thần anh thật sự là loại khốn nạn!”
Nghe được giọng nói của Tôn Tử Phàm, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần càng đen hơn, sát khí trên người dày đặc khiến người ta run rẩy sợ hãi.
Vậy mà Tôn Tử Phàm lại cầm điện thoại di động của Tô Khiết, người phụ nữ đáng chết Tô Khiết này lại đưa điện thoại di động của mình cho người đàn ông khác giữ, tốt, tốt lắm!
Đợi cô trở về xem anh xử lý cô thế nào.
“Tôn Tử Phàm, mày đừng quên Tô Khiết là vợ của tao, giấy đăng ký kết hôn của tao và cô ta vẫn còn tác dụng, được pháp luật bảo vệ.
Mày dỗ vợ của tao chạy xong lại còn mắng tao là đồ khốn nạn? Tao cảnh cáo mày, nếu này không đưa vợ của tao về đây thì tao sẽ báo công an, có người dân bị mất tích.
Hơn nữa theo như lời tao nói, mày dám lừa dối Tô Khiết về chuyện này không? Nếu mẹ của cô ta xảy ra chuyện gì mày nói cô ta hận tao nhiều hơn hay hận mày nhiều hơn?”
Sự lạnh lùng trong mắt Tôn Tử Phàm càng ngày càng dày, anh ta không thể không thừa nhận, Nguyễn Hạo Thần thật sự chạm tới điểm yếu chết người của anh ta.
Nguyễn Hạo Thần, người đàn ông này vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, anh không để ý mạng sống của người khác, nếu anh ta che giấu chuyện này với Tô Khiết, ngộ nhỡ bác gái thật sự xảy ra chuyện không hay, sợ là Tô Khiết sẽ hận mình đến chết.
Đôi tay đặt bên người nắm chặt lại thành quyền, đấm vào cây dừa bên cạnh.
Dùng sức mạnh đến mức cả cây dừa đều lắc lư.
“Đúng rồi, bây giờ ống dưỡng khí của mẹ vợ kính yêu đã bị rút ra, nếu mày còn không đưa Tô Khiết xuất hiện ở trước mặt tao, tao không biết mẹ vợ của tao sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Tôn Tử Phàm tức giận đến trực tiếp tắt điện thoại, cũng không biết đám người bên nước Mỹ kia làm việc như thế nào, cứ như vậy để Nguyễn Hạo Thần giải quyết xong chuyện của công ty, rõ ràng anh ta đã đưa ra sáng kiến giúp đối phương một cơ hội tốt như vậy.
Anh ta lập tức đi tìm Tô Khiết, bác gái Lâm không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không Tô Khiết thật sự sẽ điên mất.
Bộ dáng vội vã khiến Tô Khiết nhìn anh ta một cách kì lạ.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Cô dùng thủ ngữ.
Tôn Tử Phàm nghiến răng nghiến lợi, sau đó gật đầu.
Đôi tay anh ta nắm chặt hai vai cô, nuốt nước bọt: “Tiểu Khiết, bây giờ chúng ta cần phải trở về thành phố Giang Thành ngay lập tức, thằng chó má Nguyễn Hạo Thần kia cho người rút ống dưỡng khí của mẹ em, còn ngừng cung cấp thuốc, chúng ta phải trở về!”
Vốn khuôn mặt của Tô Khiết đang hồng hào trắng nõn nà, sau khi nghe tin này xong cả người đều như dại ra.