Lại chồng lên nhau rồi?
Cô ấy không muốn như thế!
“Trước đây em thật sự rất thích anh ta, chỉ ước gì anh ta có thể thuộc về một mình em. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, trong lòng đã không còn suy nghĩ đó nữa.
Mà hiện tại người con gái anh ta yêu nhất cũng đã quay trở lại. Sự tồn tại của em không còn quan trọng nữa, cô ta trở về đồng nghĩa với việc em đã trả hết nợ rồi!”
Thư Khả Như không để ý đến sự thay đổi trên gương mặt Hướng Tây Thần, không nhìn thấy trong mắt anh ta lóe lên vài phần cô độc, ngay cả biểu cảm cũng trở nên cứng nhắc.
Thật lòng thích một người rất khó để buông bỏ, bây giờ cô ấy không còn ý nghĩ như thế nữa, nhưng còn trong tim thì sao? Mỗi khi nhìn thấy người đàn ông kia nhất định đều khẽ rung động.
Nhưng anh ta không thể nào đứng nhìn dáng vẻ bị cả thế giới vứt bỏ của cô ấy được.
Ngón tay anh ta búng nhẹ lên trán cô: “Nghĩ lung tung nhiều như thế làm gì? Em quên mất niềm khao khát mãnh liệt muốn thoát khỏi chuyện này lúc còn ở Mỹ rồi sao? Chẳng lẽ em vẫn muốn đi vào vết xe đổ đó?”
Trị liệu hơn hai năm mới thoát ra khỏi bóng tối, trải qua căn bệnh trầm cảm cấp độ hai, giờ lại muốn nó tái phát sao?
Mấy năm nay anh ta vẫn luôn ở cạnh cô ấy, bầu bạn cùng cô, hiểu rõ nhất cô ấy là người thế nào, vừa lương thiện vừa kiên cường, lúc nào cũng lẳng lặng nhận tổn thương về mình.
Một cô gái như vậy mà không biết quý trọng, tên đàn ông kia thật sự mù rồi!
Cái thứ có mắt mà không biết dùng thì khuyên anh ta mang đi hiến tặng còn hơn!
“Tây Thần, em không biết bây giờ nên làm gì mới tốt.”
Nghe giọng của cô ấy gọi tên mình đầy mềm mại, lòng anh ta đã mềm nhũn.
Hướng Tây Thần kéo tay cô ấy muốn rời đi, đúng lúc nhìn thấy từ sau góc ngoặt có một người bước đến. Nhìn thấy người đàn ông đó, bước chân cô ấy theo bản năng dừng lại.
Hướng Tây Thần quay đầu nhìn cô ấy rồi lại liếc mắt nhìn sang người đàn ông toàn thân đang tỏa ra khí lạnh, liền hiểu ra ngay.
Anh ta cười giảo hoạt, cánh tay dài vươn ra kéo cô ấy vào lồng ngực, cánh tay ôm chặt vòng eo thon thả của cô ấy.
“Vợ à, đi nào, anh dẫn em đi chơi!”
Thư Khả Như: “...”
Nghe thấy xưng hô này, cô ấy bất chợt trợn to đôi mắt. Đừng kích thích như vậy được không?
Trong lúc nhất thời, cô ấy không biết phải phản ứng thế nào. Hướng Tây Thần thế này là đang đùa với lửa!
Thế lực của Chu Ngọc ở Giang Thành vẫn rất lớn. Hướng Tây Thần làm như vậy tương đương với việc chơi đùa với tử thần.
Chu Ngọc nghe thấy xưng hô như thế, thì khí lạnh thấu xương lập tức bao quanh người, ánh mắt đầy sát khí bắn thẳng vào người Thư Khả Như. Anh ta nhìn cô ấy chằm chằm không chớp mắt, cái nhìn khiến người ta không khỏi run rẩy.
Cô ấy hoàn hồn lại, nhìn thoáng qua bàn tay đang ôm eo mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Chu Ngọc, hứng thú tà ác lập tức dâng trào trong tim cô.
Anh ta đã thích khoe ân ái thì cô ấy cũng giả vờ một lần xem sao?
Khụ khụ!
“Chồng à, khó khăn lắm anh mới có thể về nước đón em. Bây giờ chúng mình đi ăn gì đó đi.”
Hướng Tây Thần vô cùng hài lòng với sự phối hợp của cô ấy, đặc biệt là một tiếng “chồng” đó khiến cho lòng anh ta tê dại.
Khi cô ấy đi ngang qua Chu Ngọc liền bị anh ta giữ chặt tay lại.
Biểu cảm của ba người liền trở nên thú vị, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ta: “Cô kết hôn lúc nào sao tôi không biết?”
Hướng Tây Thần cười như không cười đối mặt với anh ta, nói: “Anh là người yêu cũ mà bà xã tôi từng kể đó sao? Dáng dấp cũng không ra gì, trước đây cô ấy mù nên mới thích loại đàn ông chó má như anh.1
Nhưng mà bây giờ cô ấy đã chữa mắt xong rồi, bắt đầu biết yêu đàn ông tốt như tôi rồi đấy, vừa thương yêu vừa chiều chuộng vợ. Dù sao thì cũng tốt hơn không biết bao nhiêu so với loại đàn ông chó má thích hành hạ người ta như anh.”
Biểu cảm của Thư Khả Như hơi vặn vẹo. Cô ấy muốn cười nhưng phải kìm lại, tình huống thế này mà cười thì không được, hơn nữa sẽ phá hỏng màn kịch hay của Hướng Tây Thần.
Mặt Chu Ngọc đen đến nỗi có thể mài ra mực, dán mắt vào cô gái trước mặt, cười lạnh lùng.
“Nhưng dù thế, tôi vẫn có được cô ta rất nhiều lần mà không gặp trở ngại gì. Thư Khả Như, cô nói có đúng không?”
Nghe vậy, mặt cô ấy cứng đờ lại, không còn miếng máu.
Ngước mắt nhìn khuôn mặt kia, cô ấy hất tay anh ta ra.
Chát!
Cô ấy trở tay tát vào khuôn mặt tuấn tú của anh ta, lực không hề nhỏ.
“Chu Ngọc, anh thật đúng là khiến cho người ta ghê tởm cực độ. Tần Ngọc Linh đã trở về rồi, tôi không hiểu tại sao anh cứ phải quấn lấy tôi thế này?”
Cô ấy vừa cười lạnh lùng vừa nói tiếp: “Không phải là anh yêu tôi rồi chứ? Đàn ông các anh rẻ tiền thế sao? Nhưng mà tốt nhất là anh đừng yêu tôi, nếu không tôi sẽ không nhịn nổi mà chơi chết anh đấy!”
Cô ấy hừ lạnh một tiếng rồi cùng Hướng Tây Thần bước nhanh khỏi đó.
Sau khi đi ra cửa, cô ấy mới bất chợt hít một hơi thật sâu, vô thức quay đầu nhìn về phía sau.
Hướng Tây Thần đứng cạnh không nhịn được nói: “Yên tâm đi. Anh ta không đuổi theo. Nhưng mà biểu hiện lúc nãy của em thật sự rất vừa lòng anh.”
Cô ấy bất đắc dĩ cười một tiếng: “Chúng ta đi quẩy đi. Em muốn ném hết chuyện không vui ra khỏi đầu.”
“Được.”
Tô Thanh Anh về đến văn phòng thì điện thoại reo lên.
“Chú Huy!”
“Ừ, Tiểu Anh về nước mấy ngày đã thấy quen chưa?”
Cô nghe vậy thì khẽ mím đôi môi đỏ, một lát sau mới lên tiếng: “Chú Huy yên tâm, cháu vẫn khỏe. Nguyễn Hạo Thần ngày càng hứng thú với cháu rồi, cháu nghĩ có thể từ từ tiếp cận anh ta.”
“Ừ. Tiểu Anh, cháu phải nhớ kỹ, Nguyễn Hạo Thần là kẻ thù của cháu, cũng là kẻ thù của chú cho nên không cần phải mềm lòng.”
Từ ngày trở về, cô chưa từng nghĩ đến chuyện mềm lòng, cũng không cần phải mềm lòng.
Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu chưa từng mềm lòng với cô, bọn họ tàn nhẫn thế nào thì cô cũng sẽ trả lại thế đó!
“Mong chú Huy yên tâm. Trước nay cháu chưa từng có suy nghĩ mềm lòng, cháu lúc nào cũng nhớ rõ cách bọn họ đã đối xử với mình.”
“Được. Vậy thì cháu hãy chăm sóc cho bản thân và đứa bé thật tốt. Đừng để cho chính mình phải chịu thêm tổn thương.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua. Chú Huy là người có ơn với cô, hơn nữa cũng rất chiếu cố cô.
Lúc này trong dinh thự ở Mỹ.
Một người đàn ông ở trong phòng làm việc, trước mặt đặt một cuốn sách tiếng Anh.
“Thưa ngài, ngài cảm thấy cô Tô có thể thành công không?”
“Trò chơi lúc này chỉ mới bắt đầu, mọi việc vẫn không thể dễ dàng kết luận. Tôi tin con bé có thể hoàn thành chuyện này, bằng không mấy năm huấn luyện đều uổng phí rồi.”
“Ngài nói chí phải.”
“Cậu chú ý đến con bé ở bên đó, nếu nó có yêu cầu gì thì hoàn thành ngay.”
“Vâng!”
Ông ta quay đầu nhìn ra màn đêm đen như mực, ánh mắt sâu thẳm, cô đơn.
Ba ngày sau.
Lễ đính hôn của Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu rất ồn ào náo nhiệt, rất nhiều người biết cô ta đã ở bên cạnh anh nhiều năm, hơn nữa hai người còn là mối tình đầu.
Tất cả mọi người đều tự động quên mất rằng trước đây anh đã từng kết hôn...