Nhưng Tô Thanh Anh cũng không chịu thua kém, nét mặt lạnh lùng, đáy mắt mang theo một tia lạnh lẽo, nhìn thẳng Nguyễn Hạo Thần không chớp mắt.
Hai bên đều không vội lên tiếng. Nguỵ Toàn thấy vậy cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Khói thuốc súng bắn ra bốn phía, hai người không phân cao thấp.
Tô Thanh Anh đóng bản kế hoạch dự án trước mặt lại, cô định lên tiếng nhưng Nguyễn Hạo Thần đã giành nói trước.
“Cô Tô, đề nghị của cô rất tốt, tôi vô cùng hài lòng.”
“Nhưng vẫn mong cô Tô đừng quên. Bây giờ Tập đoàn DN của mấy cô muốn hợp tác với Tập đoàn Nguyễn thị của chúng tôi chứ không phải chúng tôi cầu xin Tập đoàn DN của mấy người. Vậy nên cô Tô bỏ cái tính kiêu ngạo của mình đi thì hơn đấy.”
Nghe vậy, Tô Thanh Anh cau mày, nhìn anh một cách khó hiểu.
“Anh có ý gì?”
“Ý của tôi? Tôi cảm thấy cô Tô hiểu rõ ý của tôi rồi chứ. Tập đoàn DN của mấy cô tìm người hợp tác đều mang thái độ kênh kiệu này sao? Xụ mặt như thể người ta nợ cô mấy triệu vậy!”
Tô Thanh Anh: “…”
Cô bỗng nở một nụ cười hoàn mỹ, chỉ là giọng nói lại lạnh nhạt: “Không biết Tổng giám đốc Nguyễn có hài lòng với nụ cười thế này không?”
Nguyễn Hạo Thần gật đầu. Anh thích nhìn dáng vẻ cô hận đến mức phải nghiến răng, rất sinh động và thú vị.
“Chắc cô Tô phải hiểu rõ đặc điểm sản phẩm của bên mình. Toàn bộ doanh nghiệp lớn nhỏ tại Thành phố Giang Thành này đều không sánh bằng Nguyễn thị chúng tôi. Hơn nữa, cũng chỉ có Nguyễn thị mới có thể khiến Tập đoàn DN của các cô có chỗ đứng vững chắc trong nước.”
“Đương nhiên, các cô không nhất thiết phải hợp tác với Nguyễn Thị, nhưng lựa chọn này mang đến lợi nhuận với tốc độ nhanh nhất và bảo đảm nhất.”
Tô Thanh Anh không thể phủ nhận lời này. Giống như những gì cô từng nói, chọn Tập đoàn Nguyễn thị không những có thể đi tắt mà còn giảm bớt đáng kể những khâu rườm rà.
“Tóm lại thì Tổng giám đốc Nguyễn đang muốn diễn đạt cái gì? Anh cứ đưa ra điều kiện, chỉ cần tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ đồng ý với anh.”
Nghe được câu khẳng định, Nguyễn Hạo Thần cười vui vẻ. Anh khá rất bất ngờ khi thấy cô sảng khoái như thế.
“Tôi muốn bàn điều kiện riêng với một mình cô.”
Tô Thanh Anh chần chừ một thoáng, sau đó ngước lên gật đầu với Lisa, ra hiệu cho cô ta ra ngoài trước. Lisa có vẻ không yên tâm nhìn thoáng qua Tô Thanh Anh, lại nghĩ bây giờ là ban ngày ban mặt, tên Nguyễn Hạo Thần này chắc cũng không dám làm bậy. Vì thế, cô ta quay người theo Nguỵ Toàn rời khỏi phòng.
Cửa vừa đóng lại, Nguyễn Hạo Thần đã đứng lên, bộ vest xanh đậm trên người khiến anh trông càng thêm điềm đạm và quý phái.
Tô Thanh Anh bất giác thở dài trong lòng. Người đàn ông này đúng là cái giá treo quần áo biết đi, bộ đồ nào được khoác lên người anh ta đều tản ra khí chất độc đáo.
Anh ngồi xuống đối diện với cô, đôi chân thon dài bắt chéo, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng cô như muốn thiêu đốt.
“Không biết điều kiện của Tổng giám đốc Nguyễn là gì vậy?”
“Đừng vội bàn điều kiện, tôi muốn ôn lại chuyện cũ với em.”
Tô Thanh Anh trợn tròn mắt, trước giờ cô không cảm thấy chuyện quá khứ giữa hai người có gì đáng để ôn lại cả. Nghĩ đi nghĩ lại cũng có chuyện gì vui vẻ đâu.
Cô thật sự không thể nhìn thấu tâm tư của người đàn ông này, anh luôn làm cho người ta không thể đoán ra.
Dù sao anh đã biết thân phận của cô, cô cũng không còn gì để giấu. Tiếp tục ngụy biện thì quá giả tạo. Ngủ cũng ngủ chung rồi. Hơn nữa, mục đích của cô không phải là thu hút sự chú ý của người đàn ông này sao?
“Năm năm không gặp, tôi nhớ em vô cùng.”
Nghe câu này, Tô Thanh Anh không nhịn được ngước mắt nhìn anh, vẻ nghiêm túc của anh ta khiến cô ngẩn ra vài giây. Sau đó, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhướn lên vẻ mỉa mai.
Nhớ vô cùng? Nói thì dễ nghe lắm, năm năm nay anh ta đã triền miên với Lâm Tiêu không biết bao nhiêu lần. Bây giờ còn nói là vô cùng nhớ cô? Nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn nôn!
“Tổng giám đốc Nguyễn, anh nói câu này sẽ khiến người khác cười đến chết mất. Anh nói nhớ tôi ư? Ai tin nổi chứ?”
Nguyễn Hạo Thần đứng dậy đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt anh ta sâu thẳm và dịu dàng. Trước giờ Tô Thanh Anh chưa từng thấy ánh mắt này của anh ta. cũng chưa từng nghĩ anh ta sẽ dùng ánh mắt này để nhìn cô.
Ánh mắt này chỉ hiện lên khi đối diện với Lâm Tiêu, ánh mắt khiến bao người say mê. Cô mơ hồ nhớ đến lúc còn ở bệnh viện, anh ta kêu bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật sinh non cho cô, còn anh ta thì ở trên hành lang anh em ngọt nhạt với Lâm Tiêu, toàn thân đều bao phủ sự dịu dàng. Lúc ấy, trong mắt anh ta đầy sao trời và biển rộng, dịu dàng và rực rỡ.
“Có phải em muốn tôi làm ra hành động gì đó thì em mới tin là tôi nhớ em không?”
Nghe câu này, nụ cười của Tô Thanh Anh càng thêm rạng rỡ: “Tổng giám đốc Nguyễn đúng là thích nói đùa. Anh là đã có vợ chưa cưới. Mà vợ chưa cưới của anh chính là mối tình đầu Lâm Tiêu làm bạn cạnh anh bao năm nay. Lúc trước anh vì mối tình đầu này mà muốn vợ cũ của mình ký thoả thuận ly hôn…”
Nói tới đây, chiếc hộp ký ức trong đầu cô như được ai đó mở ra. Những kí ức đã ngủ sâu bao năm nay lại tuôn trào như dòng nước lũ, khiến cô trở tay không kịp, đau đớn tột cùng!
“Hơn nữa, cả thế giới đều biết anh yêu Lâm Tiêu, yêu đến chết đi sống lại.”
Tô Thanh Anh đang muốn đứng lên nhưng đột nhiên anh lại cúi người, chống hai tay hai bên người cô, giam cô giữa lồng ngực mình.
Động tác này của anh khiến cô khó chịu chau mày.
“Tổng giám đốc Nguyễn, anh làm vậy e là không thích hợp lắm đâu.”
“Em là vợ của tôi, có gì mà thích hợp với không thích hợp. Chứng nhận kết hôn vẫn còn đó, em có muốn xem không?”
“Nhưng anh đừng quên, cái tên trên đó là Tô Khiết. Còn chứng minh thư của tôi ghi tên Tô Thanh Anh. Vì vậy, giữa hai chúng ta đã không còn tồn tại mối quan hệ vợ chồng nữa.”
Cô đẩy anh ra, hai tay lại bị anh nắm chặt, anh cười xấu xa.
“Không sao cả. Cùng lắm thì kêu người đổi tên là được. Chuyện nhỏ này anh vẫn làm được.”
“Ha!”
Tô Thanh Anh cười khinh thường. Lúc trước anh ta như thế, bây giờ anh ta vẫn vậy.
“Tổng giám đốc Nguyễn, chắc không phải ai anh cũng muốn đấy chứ? Anh cảm thấy vợ chưa cưới của mình sẽ đồng ý anh đứng núi này trông núi nọ như vậy sao?”
“Chưa nói vợ chưa cưới của anh có đồng ý hay không, tôi chắc chắn không đồng ý. Nhưng nếu anh thật sự yêu tôi thì bỏ thân phận vợ chưa cưới của Lâm Tiêu đi. Như vậy tôi mới có thể ở bên cạnh anh.”
Câu nói này khiến Nguyễn Hạo Thần chau mày. Tô Thanh Anh thấy vậy thì nở nụ cười mỉa. Đúng là bản tính khó dời. Kêu anh ta huỷ hôn mà lại suy nghĩ lâu như thế, còn nói là yêu cô? Thật nực cười!
“Nếu tôi thật sự làm vậy, có phải em sẽ tha thứ cho tôi và trở lại bên cạnh tôi một lần nữa không?”
Nghe xong, Tô Thanh Anh nhìn anh không chớp mắt. Nguyễn Hạo Thần yêu Lâm Tiêu đến chết đi sống lại thế mà đồng ý làm vậy ư?
Lúc này hai người đang dựa rất gần nhau, chỉ cần một người ngẩng cao đầu hoặc người kia cúi thấp đầu là hai đôi môi có thể dễ dàng dính lấy.
“Vậy phải xem anh có nỡ không đã.”
Cô ngẩng đầu, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của anh...