Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Bản chuẩn) - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hành vi này của anh ta có thể chứng minh rằng thực ra Tiêu Bảo Văn yêu Lâm Tiêu, nhưng cả trái tim của Lâm Tiêu cũng đã đổ dồn hết lên người Nguyễn Hạo Thần rồi, căn bản không thể chứa được những người đàn ông khác.”

 

Lâm Tiêu có tài cán gì mà lại có một người đàn ông sẵn lòng vì cô ta như vậy? Cũng chỉ vì cô ta một lần, và cũng là lần duy nhất.

 

Tô Thanh Anh dừng lại, quay sang nói với Lý Lâm: “Tôi phải đi đón Tiểu Bảo rồi, anh về trước nghỉ ngơi đi.”

 

“Vâng.” Lý Lâm gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.

 

Khi Tô Thanh Anh đang lái xe, cô vẫn không khỏi nhớ lại những gì Tiêu Bảo Văn đã nói. Anh ta cảm thấy mình như vậy là rất xứng đáng, nhưng mặt khác, Tô Thanh Anh lại rất muốn biết Lâm Tiêu có biết Tiêu Bảo Văn làm điều này vì cô ta không?

 

Dòng suy nghĩ dần trôi xa…

 

Nguyễn Hạo Thần đã đưa Tô Cảnh Nhạc trở về biệt thự, đây là nơi anh và Tô Khiết từng ở. Mọi thứ căn bản không có gì thay đổi trong nhiều năm qua, đồ đạc vẫn như trước.

 

Thật ra rất nhiều thứ trong biệt thự kiểu này cũng là do Tô Khiết tự mình bài trí. Khi mới dọn vào, Tô Khiết không hề thích những đồ trang trí và phụ kiện trong đó, vì vậy cô đã âm thầm đổi những thứ này khi Nguyễn Hạo Thần ra ngoài đi làm.

 

Khi Nguyễn Hạo Thần trở lại, anh biết điều đó, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi ấm áp, vì vậy anh cũng không nói thêm gì nữa.

 

Giờ đây lại bước vào trong đây, cảm giác như một giấc mơ vậy. Mọi chuyện xảy ra như thể mới ngày hôm qua, nhưng sự thật đã là mấy năm rồi.

 

Nơi đây là ký ức của họ. Nhưng những ký ức đó hầu như cũng chỉ là đau khổ,không chút tốt đẹp.

 

Anh bế Tô Cảnh Nhạc trở về phòng ngủ chính của họ. Nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống giường, cậu nhóc này đã chơi cả ngày rồi, nên lập tức ở trên xe ngủ thiếp đi khi đang trở về.

 

Ngay cả khi anh bế cậu bé xuống, cậu cũng không có cảm giác gì, chứng tỏ cậu nhóc này thực sự rất mệt mỏi.

 

Để lại một ngọn đèn nhỏ, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.

 

Sau khi xuống lầu, anh đến tủ lạnh trong nhà bếp lấy ra một chai rượu vang đỏ, một mình ngồi trên sofa, từ từ thưởng thức.

 

Lần trước anh đến đây uống rượu, anh đã nhận nhầm Lâm Tiêu là Tô Khiết. Chính là sau lần đó, anh cũng không bao giờ đến đây nữa.

 

Mọi thứ ở đây vẫn như thưở ban đầu. Nhưng cảnh còn, người chẳng thấy…

 

Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, Tô Thanh Anh mới tới đây. Khi bước vào đây, vẻ mặt của cô hơi ngẩn ngơ. Đã bao lâu rồi, cô không trở lại đây.

 

Sân vườn bên ngoài không khác xưa, vẫn trồng hoa hồng trắng mà cô thích, nhưng những cái cây đó thì đã trở nên to hơn.

 

Vừa bước vào cửa, cô đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc từ phòng khách truyền tới.

 

Lúc đầu Nguyễn Hạo Thần uống rượu vang đỏ, nhưng sau đó đã đổi thành vodka, bởi vì anh cảm thấy uống rượu vang đỏ quá nhạt. Cộng với tâm trạng hơi cáu gắt nên đã thay rượu vang đỏ bằng một loại rượu mạnh.

 

Tô Thanh Anh vô thức nhíu mày, nhìn quanh phòng khách nhưng không thấy bóng dáng của Tô Cảnh Nhạc, chỉ có một mình Nguyễn Hạo Thần đang nằm trên sofa. Cũng không biết bản thân anh đã uống bao nhiêu rồi.

 

Trên mặt đất cô thấy khá nhiều chai rượu. Nếu không có việc gì, vậy uống nhiều rượu như thế để làm gì?

 

Muốn đến bệnh viện để rửa dạ dày sao?

 

“Này, Nguyễn Hạo Thần, anh mau tỉnh lại đi. Tiểu Bảo đã đi đâu rồi?”

 

Cô đưa tay ra lay động bờ vai của anh, nhưng không biết có phải đã say rồi hay không mà Nguyễn Hạo Thần lại không nhúc nhích chút nào.

 

Tô Thanh Anh thực sự có chút bất lực. Ngồi xuống sofa ở đối diện, liếc mắt nhìn hoàn cảnh bên trong đây.

 

Sau ngần ấy năm mà nơi này lại không thay đổi chút nào…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK