Thư Khả Như nắm tay Chu Ngọc đặt lên tim mình, bình tĩnh nói: “Anh có còn cảm nhận được ở đây nhảy lên vì anh nữa không? Ở bên trong nơi này đã từng có một chú nai nhỏ vì anh mà nhảy nhót, còn là hai lần đấy. Nhưng sau này nó đã bị giết chết rồi, nó chết thật rồi, anh tỉnh lại chưa.”1
Chu Ngọc ngây người, tất cả đều là lỗi của anh ta, coi mắt cá thành trân châu, còn trân châu thật thì đem rạch cho chằng chịt vết sẹo.
“Chu Ngọc, anh nên hiểu không phải vết thương nào cũng có thể bù đắp, những chuyện đã xảy ra rồi đều khắc ở trên đó, muốn quên cũng không quên nổi.”
“Anh thừa nhận anh là tên khốn, Khả Như em cho anh một cơ hội nữa anh sẽ làm nó sống lại. Anh tình nguyện cảm nhận những gì em đã trải qua, như vậy anh có thể hiểu được đau khổ em đã từng chịu, có được không?”
“Được, vậy anh đi đi, những chuyện anh đã làm với tôi anh tự mình đi cảm nhận một lần đi.”
Chu Ngọc bỗng hơi do dự.
Thư Khả Như thấy vậy thật sự rất muốn bật cười, nói yêu tôi cái gì chứ, tất cả đều là giả dối.
“Chúng ta có thể bàn bạc lại một chút không?”
“Bàn chuyện gì?”
“Chuyện đó hay là thôi đi, nếu là đàn ông thì... Anh cảm thấy không chấp nhận được.”
Thư Khả Như: “...”
Chút nữa Thư Khả Như đã tức đến ói một chậu máu, nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, mình cũng không có khẩu vị nặng đến vậy.
“Được!”
Chu Ngọc hôn nhẹ Thư Khả Như, sau đó buông ra.
“Em chờ anh!”
Thư Khả Như nhìn bóng lưng Chu Ngọc chạy đi thì lại cảm thấy hơi hoảng hốt, anh ta sẽ làm thật sao? Còn nữa mọi chuyện là sao, tại sao Chu Ngọc lại đột nhiên biến thành như vậy.
Tô Thanh Anh cũng giật mình tỉnh lại, vậy mà lúc nãy cô xem đến mức thấy hơi cảm động, nhưng lại cảm thấy đáng đời anh ta.
Ai cũng vậy, sau khi mất đi mới biết quý trọng.
Đàn ông là một sinh vật rất kỳ lạ, lúc còn ở bên cạnh thì không quan tâm đến cảm nhận của đối phương, thậm chí làm tổn thương đối phương. Cho đến khi đánh mất rồi mới hối hận không kịp, mới nhớ đến những điểm tốt của người kia, sau đó lại tung ta tung tăng trở về nhận sai cầu xin tha thứ, chẳng lẽ mỗi người đều phải trải qua quá trình như vậy sao?1
Tô Thanh Anh vẫn thích một câu nói, trong sinh mệnh của mỗi người đều sẽ có một người dạy cho bạn biết trưởng thành trong một đêm là gì.
Lúc này người xung quanh cũng đã yên lặng tản đi, có nhiều người còn cảm động đến khóc nữa. Bọn họ biết Chu Ngọc là ai, hơn nữa chắc chắn tình cảm ngày xưa với Thư Khả Như rất sâu sắc, còn Thư Khả Như cũng đã từng chịu tổn thương.
Tô Thanh Anh đi đến đưa cho Thư Khả Như một miếng khăn giấy, hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Nói thật cô còn rất hâm mộ Thư Khả Như và Chu Ngọc, ít nhất Chu Ngọc đã chịu hối cải, đồng ý nhận sai và xin lỗi, nhưng Nguyễn Hạo Thần thì hoàn toàn không thể nào.
“Ừm, tớ không sao, chúng ta đi lên trước đi.”
Lúc hai người về tới văn phòng thì Thư Khả Như tức giận nhìn Tô Thanh Anh.
Đúng là quá đáng mà, Tiểu Anh lại vì một mối hợp tác mà bán mình đi, cuối cùng là kiếm tiền quan trọng hơn hay là bạn thân quan trọng hơn đây? Sau đó cô ấy cẩn thận suy nghĩ lại thì hình như là kiếm tiền quan trọng hơn một chút thì phải.
Tô Thanh Anh ngồi trên bàn làm việc, cười chọc Thư Khả Như: "Cậu và Chu Ngọc đúng là một đôi oan gia nhỉ.”
“Ai oan gia với anh ta chứ, có quỷ mới làm oan gia với anh ta.” Thư Khả Như lập tức cãi lại.
“Nhưng mà...” Cô ấy do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhân dịp này nói luôn: “Hôm nay Chu Ngọc hành động kỳ lạ không thể hiểu nổi, trước giờ anh ta chưa từng như vậy mà. Cậu nói xem có phải vì anh ta phát hiện bị Tần Ngọc Linh cắm sừng cho nên nóng đầu chạy tới nói những lời như vậy với tớ không?”
Tô Thanh Anh nhướng mày, thông tin hấp dẫn đấy, Tần Ngọc Linh cắm sừng Chu Ngọc?
“Cậu nói cô Tần Ngọc Linh cắm sừng Chu Ngọc ư, là từ lúc nào thế?”
“Từ lúc chúng ta học đại học đã bắt đầu rồi, Chu Ngọc và Tần Ngọc Linh vào năm nhất đã ở bên nhau. Sáu tháng cuối năm nhất đó cô ta lén lút qua lại với người khác, lại còn chơi trò kích thích trong rừng cây sau trường học, vô tình bị tớ bắt gặp nữa. Sau đó Tần Ngọc Linh còn có thai, là của tên Trần gì đó tớ quên rồi, tóm lại là Tần Ngọc Linh đã cắm cho Chu Ngọc một cái sừng rất lớn, còn phát sáng lấp lánh nữa.”1
Mấy năm nay trong lòng Chu Ngọc chỉ có Tần Ngọc Linh, trong khi đó Tần Ngọc Linh thì lại vui vẻ ở bên người đàn ông khác ở nước ngoài. Ôi chao, nghĩ thôi mà tức muốn nổ phổi thay cho Chu Ngọc rồi.
Nói cách khác, Tần Ngọc Linh đội một cái sừng tám năm tuổi cho Chu Ngọc, còn để Chu Ngọc yêu thương nhớ nhung cô ta bấy lâu đấy?
Tần Ngọc Linh thật là cao tay!
“Nếu Chu Ngọc đã biết chuyện đó thì không biết sẽ đau khổ đến mức nào nữa, mà thôi không nói chuyện này nữa, lịch trình kế tiếp như thế nào?”
“Có hai cuộc họp quan trọng với nước ngoài, tuy bây giờ bên kia đã là buổi tối nhưng cấp trên vẫn tăng ca ở công ty, có vài vấn đề cần bàn bạc với cậu.”
“Còn nữa không?”
“Bên tổ dự án có một dự án cần cậu đi nói chuyện, tớ không biết ý cậu thế nào nên tạm thời chưa đồng ý.”
Bàn chuyện dự án à? Cô thích nhất là việc này đấy, cô rất muốn xem bên kia khó nhằn đến thế nào đây.
“Thông báo họp đi.”
“Được.”
Ba tiếng sau, cuối cùng Tô Thanh Anh cũng vội vàng dự xong hai cuộc họp. Sau đó phải đi bàn chuyện hợp tác, nói thật từ sau lần cô lấy chai rượu uy hiếp người ta ký tên vào hợp đồng thì đã lâu không đi bàn chuyện hợp tác rồi, không ngờ bây giờ lại có dịp rồi!
Sau khi tới khách sạn đã hẹn, báo ra tên đối tác thì Tô Thanh Anh được nhân viên dẫn đến phòng riêng đã được đặt sẵn. Vừa vào phòng đã xộc lên mùi thuốc lá, bên trong không chỉ có một người mà có tới bốn năm người đàn ông ngồi chung, bên cạnh người nào cũng có phụ nữ. Nếu như không phải biết đến đây là để bàn chuyện làm ăn thì thiếu chút nữa Tô Thanh Anh đã cho rằng đây là nơi mại dâm đấy chứ.
Mấy người đàn ông kia đều đã lớn tuổi, ông nào cũng có cái bụng bia to đùng nhìn đã thấy sợ. Bọn họ đang cười nói suồng sã những lời không đứng đắn khiến Tô Thanh Anh và Thư Khả Như rất muốn nôn, thật sự chưa bao giờ gặp loại người trắng trợn như vậy.
Đám đàn ông kia không hề che giấu ánh mắt tởm lợm mà ngắm nhìn Tô Thanh Anh và Thư Khả Như.
“Xin hỏi ai là tổng giám đốc Hoa?”
“Ái chà, cô chính là Phó giám đốc tập đoàn DN đấy à, đúng là xinh đẹp thật. Chuyện hợp tác để sau hẵng nói, ngồi xuống uống một ly trước nào.”
Tô Thanh Anh không để ý đến người đàn ông mới nói chuyện kia, mà nhìn về phía người đàn ông bụng bia đang ngồi uống rượu giải sầu bên cạnh, Tô Thanh Anh nhanh chóng xác nhận người này là tổng giám đốc Hoa.
Có vẻ công ty của ông ta gặp vài vấn đề.
Tô Thanh Anh tìm một chỗ ngồi xuống, còn Thư Khả Như thì đến đứng phía sau cô, nhìn một vòng hoàn cảnh và không khí thì đúng là không thể chịu nổi. Có người rót cho Tô Thanh Anh một ly rượu, nhưng cô không uống. Trên bàn xã giao có những ly rượu không thể không uống, nhưng lúc không nên uống thì một ly Tô Thanh Anh cũng không đụng vào!1