Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Cảnh Nhạc càng thâm trầm hơn, thơm má thì được, hôn môi thì quá đáng lắm rồi!
Tô Cảnh Nhạc nhìn sang Nguyễn Hạo Thần với ánh mắt khiêu khích, quay đầu lại nói với Tô Thanh Anh: "Mẹ, con muốn ăn món kia, mẹ đút cho con được không?"
"Được."
Thư Khả Như ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt mình. Tại sao đột nhiên lại thành thế này?1
Rõ ràng là cô và Chu Ngọc có vấn đề, kết quả lại biến thành bên kia có chuyện.
Chu Ngọc lôi Thư Khả Như rời đi, lần này anh ta không thèm để ý tới ánh mắt của người khác nữa, dứt khoát khiêng cô lên vai vác đi.
"Tiểu Anh Anh, cứu tớ!"
Tô Thanh Anh đang muốn lên tiếng, Nguyễn Hạo Thần ở bên cạnh giữ tay cô lại: "Anh làm gì thế? Buông tôi ra!"
Cô nhăn mày, rút giấy ăn lau chỗ cánh tay bị anh nắm.
"Cô Tô, chúng ta không thù không oán, tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi trông cô cứ như đang nhìn thấy kẻ thù thế?"
Không thù không oán?
Anh ta nói hay thật đấy!
"Anh Nguyễn, có thù oán hay không không phải anh nói là được, sự thật mới tính, chúng tôi ăn no rồi, mời anh Nguyễn cứ tự nhiên, lát nữa làm phiền anh thanh toán."
Nói xong, cô bế Tô Cảnh Nhạc lên nhanh chóng chuồn mất.
Nhìn bóng lưng của hai mẹ con, Nguyễn Hạo Thần lộ ra ý cười, nụ cười kia mang theo cảm giác hạnh phúc, ngay cả anh cũng không nhận ra.
Chu Ngọc lái xe phi như bay trên đường quốc lộ, không biết anh ta định đưa Thư Khả Như đi đâu.
Trên mặt Thư Khả Như tràn đầy vẻ đề phòng, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn bị ông chú xấu xa bắt nạt vậy.
"Này, rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Đến nơi cô khắc biết, tôi nói cho cô biết, tất cả mọi chuyện chỉ có tôi mới có quyền quyết định, tôi đã bắt đầu thì cũng chỉ có mình tôi mới có thể kết thúc nó!"
Vẻ mặt Thư Khả Như kinh ngạc, nhanh chóng phản ứng lại kịp, nhìn Chu Ngọc, không thể tưởng tượng nổi. Anh ta đang lên cơn điên gì thế?
"Chu Ngọc, anh không mắc ói nhưng tôi buồn nôn lắm rồi, cứ nghĩ tới anh đã chạm vào người phụ nữ ghê tởm Tần Ngọc Linh rồi lại chạm vào tôi là bụng tôi lại cuộn trào, buồn nôn tới mức có thể nôn ra cả **** *** đây này!"
"Két!"
Xe đột ngột phanh gấp lại, dừng ở ven đường.
Thư Khả Như theo quán tính suýt nữa thì va vào kính chắn phía trước, cô ấy bất mãn trừng mắt với Chu Ngọc ngồi bên cạnh.
"Có phải anh bị điên không? Chưa uống thuốc hả? Anh thi bằng lái xe chưa? Chưa thi mà cũng dám lái xe, anh muốn chết thì cũng đừng kéo tôi theo!"
Thư Khả Như nổ một tràng dài, tháo dây an toàn trên người, muốn mở cửa xe đi xuống, không biết làm sao cửa xe lại bị khóa lại.
Thư Khả Như quay đầu nhìn Chu Ngọc, không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền giật mình, mặt Chu Ngọc đen như đít nồi, tròng mắt tối đen như mực chứa đầy bão táp tối tăm.
Cơ thể cô hơi co lại lùi về sau theo bản năng, Chu Ngọc chắc sẽ không nổi giận đùng đùng, muốn giết người diệt khẩu đấy chứ? Nhưng cô cũng có làm gì sai đâu?"
"Cô vừa chửi Ngọc Linh cái gì?"
Nghe thấy Chu Ngọc hỏi vậy, Thư Khả Như mới nhận ra, hóa ra là anh ta để ý đến chuyện cô chửi bới Tần Ngọc Linh à.
Cô ngồi thẳng người, không hề sợ hãi.
Hình như cũng chẳng có gì phải sợ hết!
"Tôi mắng cô ta đê tiện, sao? Sự thật như vậy còn không cho người ta nói hả?"
Hự!
Bàn tay to lớn của Chu Ngọc bóp lấy cổ cô, dùng sức mà bóp.
Thư Khả Như không giãy dụa, bình tĩnh nhìn anh ta, mặt đỏ bừng.
Chu Ngọc, tốt nhất là anh nên cầu mong cả đời này cũng không thấy được bộ mặt thật của Tần Ngọc Linh, bằng không tôi quả thực lo rằng anh sẽ bị tức chết đấy!
Thư Khả Như nở nụ cười, đôi mắt đỏ ngầu, một giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cô, giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay Chu Ngoc, khiến anh ta ngẩn ra.
Thư Khả Như bắt đầu thấy khó thở, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, có thể chết đi như thế này cũng là một lựa chọn rất tốt...
Chu Ngọc đột nhiên buông Thư Khả Như ra, Thư Khả Như hít thở, ho khan mấy cái.
Cô ngước mắt lên nhìn Chu Ngọc, ánh mắt có vài phần châm biếm: "Sao anh không bóp chết tôi đi? Hận tôi như vậy sao không giết tôi cho xong chuyện? Như vậy anh có thể sánh đôi với Tần Ngọc Linh của anh, tôi muốn tránh xa thế giới của các người, nhưng anh lại cứ ép tôi tới gần. Không phải anh rất yêu Tần Ngọc Linh sao? Quấn lấy tôi làm gì! Nếu đã như vậy, vậy tôi cứ quấn lấy anh, ở trước mặt Tần Ngọc Kinh cũng quấn lấy anh, để cho các người cãi vã ghen tuông, không ngừng cãi nhau, không ngừng chiến tranh lạnh. Anh không giết tôi, cũng không muốn để tôi sống yên bình, Chu Ngọc, tôi nói cho anh biết, anh cũng đừng mong được yên ổn! Giữa chúng ta, không chết không thôi!"
Chu Ngọc kinh ngạc nhìn Thư Khả Như, mở khóa cửa xe: "Cút cho tôi, lập tức cút xuống!"
"Hừ, tôi sẽ không để anh và Tần Ngọc Linh sống ngọt ngào bên nhau đâu, tôi sẽ khiến cho Tần Ngọc Linh phải hối hận vì tất cả những gì cô ta đã gây ra!"
Nói xong, Thư Khả Như mở cửa xe bỏ xuống, xe rất nhanh đã biến mất trước mặt cô.
Nhìn chiếc xe lái đi xa dần, Thư Khả Như nở nụ cười cay đắng, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Cô ấy chỉ muốn tránh xa khỏi cuộc sống của bọn họ, những lần nào cũng bắt cô phải tới gần, rốt cuộc là vì sao?
Đứng đó một hồi lâu, lúc này cô mới cất bước tiến về phía trước.
Trên đường quốc lộ, bóng người đơn bạc.
"Hey, người đẹp làm sao mà... Ôi đệch, Khả Như, em làm sao thế?"1
Thư Khả Như quay đầu lại nhìn, Hướng Tây Thần?
Anh ta không phải ở nước ngoài ư? Sao lại về nước rồi?
Chu Ngọc đang lái xe như bay đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn ánh mặt trời chói chang nóng bức bên ngoài, giờ này trên đường có rất ít xe lái qua, ngộ nhỡ cô ấy say nắng hay xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn...
Chu Ngọc cân nhắc đắn đo, cuối cùng vẫn quyết định quay lại, nhưng lúc quay lại vị trí lúc nãy thì không thấy bóng người nào, trong lòng sa sầm.
Lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Chu Ngọc lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng lúc mở máy lên, anh ta mới nhớ mình không có số của Thư Khả Như, thời gian ở bên nhau không ngắn, nhưng đến số điện thoại của cô ta mà anh ta cũng không có.
Chu Ngọc bấm vào một dãy số khác: "Lập tức tra số điện thoại của Thư Khả Như cho tôi."
Thư Khả Như và Hướng Tây Thần tìm một chỗ ngồi nghỉ, là một công viên công cộng ở Long Thành, hai người ngồi trong đình nghỉ mát, trên bàn có hai hộp sữa chua.
Hướng Tây Thần quan sát Thư Khả Như, thấy vẻ mặt cô buồn thiu, khác một trời một vực với trước đây, rốt cục dạo này đã có chuyện gì xảy ra?
Khả Như, em sao thế? Đừng làm anh sợ!"
Thư Khả Như nhìn anh ta với vẻ mặt oan ức, bờ mi rũ xuống.
"Tây Thần, em muốn đi khỏi đây, em không muốn ở lại nơi này nữa."
Hướng Tây Thần đẹp trai theo kiểu tiểu thịt tươi, không những có răng khểnh mà lúc cười lên còn có hai lúm đồng tiền nhỏ, đẹp trai ngời ngời.1
"Xem xem, nhất định em đã gặp được người đàn ông mà em thích, nhưng xui cái là bên cạnh anh ta đã có giai nhân khác rồi!"
Thư Khả Như nhíu mày, vẻ mặt quỷ dị, sao anh ta đoán được thế?
Nhưng Hướng Tây Thần nói vẫn có phần sai, cô trở về không phải vì Chu Ngọc, mà là thấy Tô Thanh Anh trở về nên cô mới về, cô cũng chưa từng nghĩ Chu Ngọc vẫn có thể nhớ đến cô.