Anh bán một triệu bốn trăm nghìn một chai thì chúng tôi cùng lắm là không uống nữa, nhịn khát một lúc là được rồi.”
“Đúng đó, làm gì có ai như các anh, bán một triệu bốn trăm nghìn một chai nước khoáng, cho dù đó là Quỳnh Tương Ngọc Lộ cũng không nhiều tiền như thế, còn nói là nước khoáng tinh khiết cái gì, lừa ai được chứ?”
Những người ngồi trong xe lại bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Có thể không mua được không?
Giọng nói của Công Chiến lại vang lên: “Mỗi người ít nhất cũng phải mua lấy một chai cho tôi, nếu như không mua, mọi người cứ thử rồi sẽ biết.”
Sau khi nói xong, mấy hàng ghế trước ngay lập tức xuất hiện một số người đàn ông cao to với hình xăm khắp người và khuôn mặt hung dữ.
Một người trong đó ôm một thùng nước khoáng lên, bắt đầu tiến về phía chỗ ngồi của khách du lịch để phát nước, theo sau là ba người lần lượt thu tiền.
Những vị khách du lịch này đều là những người bình thường, ngay lập tức liền bị dọa cho sợ hãi vì chưa từng gặp phải tình cảnh như thế bao giờ.
Chẳng trách cái tên Công Chiến này lại dám ngông nghênh như vậy, hóa ra người của anh ta sớm đã chuẩn bị sẵn trên xe rồi, hơn nữa đám người này vừa nhìn là biết không phải là người tốt gì rồi.
Những vị khách du lịch kêu gào sẽ không mua nước vừa nãy trong chốc lát đã bị làm cho run sợ, bởi vì bọn họ thấy rất rõ đám người cao to này đều dắt đao bên hông của mình.
Bất lực, những người ngồi trên xe chỉ đành phải bỏ tiền ra để tránh tai họa, ai nấy đều không tình nguyện mà móc ra một triệu bốn trăm nghìn, mua một chai nước khoáng mà giá nhập vào của nó chỉ có mấy nghìn đồng.
Tuy nhiên toàn bộ những người ngồi trên xe không phải ai cũng đều run sợ, vẫn còn có người khác là cứng rắn.
Khi mấy tên cao to hung dữ này bước đến bên cạnh một chàng thanh niên đeo kính thì bị từ chối. Người đàn ông đeo kính đó ngoài ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng, nhìn có vẻ là người có văn hóa, chắc là giáo viên hoặc là nhân viên công chức gì đó.
“Giữa ban ngày ban mặc mà các người lại dám lừa gạt tống tiền, không có luật pháp nữa à?
“Tiền này ai thích đưa thì đưa, dù sao thì tôi cũng sẽ không mua.”
“Có bản lĩnh thì các người thử đụng vào tôi xem, tôi không tin trong xã hội pháp luật này, đám xấu xa các người lại có thể lộng hành như vậy được.”
Người đàn ông đeo kính nói một tràng, giọng điệu đầy bất mãn, như thể anh ta đã biến mình thành một chiến binh của công lý.
Anh ta vừa nói vừa móc điện thoại trong túi của mình ra, chuẩn bị chụp lại bằng chứng tội ác của đám người này.
Mấy tên cao to hung dữ không những không hoảng sợ mà ngược lại còn cảm thấy có chút buồn cười, một người trong số đó đi lên phía trước giật lấy điện thoại của người đàn ông đeo kính, sau đó đập mạnh vào trán anh ta.
Người đàn ông đeo kính kêu lên một tiếng thảm khốc và ngay lập tức có một vết sưng to trên trán.
“Chết tiệt, ở đây mà còn nói chuyện luật pháp với tao à, tao đây chính là luật pháp, đánh thật mạnh vào cho tao.”
Hai gã đàn ông cao to phía sau không nói một lời nào mà xông lên, đánh cho người đàn ông đeo kính một trận tơi bời.
Người đàn ông đeo kính lấy tay bảo vệ đầu của mình và không ngừng hét lên thảm thiết, anh ta đã bị đám người kia đánh cho tơi tả rồi.
“Có mua hay không?”
“Mua...tôi mua…”
Người đàn ông đeo kính bật khóc, đối phương lại trực tiếp lây ra ba chai nước khoáng rồi vứt lên người người đàn ông đeo kính, nói: “Bốn triệu hai trăm nghìn.”