Trần Hùng cũng không hạ tử thủ với bọn họ, mà là dùng con dao phẫu thuật trong tay cắt gân tay bọn họ, dùng cách này trừng phạt, đồng thời đây cũng là thể hiện đầy đủ sức chiến đấu mạnh mẽ của bản thân anh.
Khi Trần Hùng thu hồi con dao phẫu thuật màu vàng, những thành viên Thanh Cảnh Môn cũng vội vã đến.
“Dao phẫu thuật vẫn còn quá nhẹ không thích hợp để sử dụng như một vũ khí cận chiến, chỉ có thể được sử dụng như một phi tiêu.”
“Ai, nếu có thể tìm được một vũ khí cận chiến vừa tay thì tốt rồi, vậy thì đồ chơi cận chiến đó nhất định có kết quả gấp bội.”
Trần Hùng khi thu hồi dao phẫu thuật trong lòng nghĩ như vậy.
Thật ra khi anh còn ở nước ngoài đã dùng không ít vũ khí nhưng vẫn không tìm được một món vừa tay, hoặc là không đủ sắc bén, hoặc là không đủ cứng rắn, hoặc là bản thân vũ khí quá lớn không tiện mang theo.
Cho nên nhiều năm như vậy Trần Hùng vẫn luôn dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, nhiều lắm trong tình huống đặc biệt mới đem bộ kim tiêm đó lấy ra giải cứu nguy cấp.
Trên thực tế đối với một cao thủ mà nói, có được một kiện vũ khí hợp với mình là rất quan trọng, chỉ là cao thủ càng mạnh thì đối với việc lựa chọn vũ khí cũng càng trở nên kén chọn.
Trần Hùng được coi là cường giả đỉnh cấp nhất, cho nên anh thật sự rất khó tìm được một kiện vũ khí thuận tay.
Lúc này, mấy chục thành viên Thanh Cảnh Môn được trang bị vũ khí hạng nặng vây quanh toàn bộ đám người Ông Đại Hùng, đám người Ông Đại Hùng thấy thế trực tiếp trợn tròn mắt.
Bọn họ không chỉ trợn tròn mắt bởi vì đột nhiên xuất hiện nhiều thành viên Thanh Cảnh Môn như vậy mà còn kinh hãi trước sức chiến đấu của Trần Hùng, nhà họ Ông bọn họ nhiều cao thủ như vậy, vậy mà trong nháy mắt bị người ta phế đi.
Nếu Trần Hùng có thể trong thời gian ngắn như vậy phế bỏ một bàn tay của các cao thủ nhà họ Ông như vậy hoàn toàn có khả năng cắt giết chết bọn họ, chỉ là người ta cũng không muốn làm như vậy mà thôi.
Trong lúc nhất thời, mồ hôi đã làm ướt lưng Ông Đại Hùng.
“Anh là ai?” Ông Đại Hùng trợn to hai mắt, có chút run rẩy nhìn Trần Hùng hỏi.
“Môn Chủ Thanh Cảnh Môn miền Bắc, Trần Hùng!”
Ầm ầm. Đầu óc Ông Đại Hùng đột nhiên ong một tiếng nổ tung trở nên trống rỗng.
“Anh chính là người vừa mới nhậm chức Môn Chủ Thanh Cảnh Môn đã bắt được Tả Bất Phàm, diệt Tiêu Tứ?”
Xem ra những chuyện Trần Hùng đã làm ở miền Bắc ảnh hưởng rất lớn, ngay cả người ở tỉnh Minh Diệu cũng biết.
Trần Hùng không có trả lời mà là một bước tên tiến lên, một quyền đạp vào bụng Ông Đại Hùng.
Ầm ầm!
Tựa như có một tiếng vang từ bụng Ông Đại Hùng truyền đến, cả người ông ta lui về sau vài bước, phốc một tiếng quỳ trên mặt đất.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng ông ta phun ra, ông ta theo bản năng muốn nắm chặt nắm đấm của mình nhưng lại phát hiện nắm được một nửa liền không cách nào tiếp tục.
“Anh đã làm gì tôi?”
Ông Đại Hùng quỳ trên mặt đất vẻ mặt hoảng sợ cùng thống khổ nói.
Trần Hùng nói: “Người tập võ tụ khí ở đan điền, tôi đánh vỡ đan điền của ông để cho ông cả đời không thể tích tụ lực, coi như là hình phạt cho ông vì đã làm tổn thương anh em của tôi.”
“Cái gì!”
Ông Đại Hùng như bị sét đánh ngang tai.
Tuy nói đan điền rất mơ hồ nhưng mỗi một người tập võ đều có thể cảm giác được, đan điền hùng hậu mới có thể làm cho bản thân phát huy ra lực lượng càng thêm mạnh mẽ, một khi đan điền tổn hại vậy sau này sẽ không có khả năng vượt qua cực hạn của người bình thường.