“Nhưng kế hoạch lần này của chúng ta như áo trời không thấy vết chỉ may, đánh cho ông ta chẳng kịp phản ứng, cho dù ông ta có 9981 phương pháp thì cũng đâu có cơ hội sử dụng đến.”
“Bây giờ biệt thự của nhà họ Viễn đang ở ngay trước mắt, tất cả đã trở thành ván bài ngửa rồi, huống hồ gì chúng ta còn có đại ca Kiếm Si nữa mà.”
Lương Mạnh Ngôn nói xong thì dẫn đầu làm gương đi vào biệt thự nhà họ Viễn. Hơn một trăm tinh anh cũng đi theo sau các cán bộ cấp cao của nhà họ Lương.
Lần đến Cửu Nam này Bắc Giang có tổng cộng khoảng năm trăm người, lúc này phần lớn đang chia ra canh giữ trong các gia tộc lớn khác ở tỉnh thành để phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn.
Còn lại hơn một trăm người ở đây phụ trách tổng tiến công biệt thự của nhà họ Viễn.
Mỗi một người đứng đây đều là tinh anh mấy năm nay Lương Mạnh Ngôn tận tâm tận lực đào tạo ra, loại cao thủ có thể lấy một địch mười mà nhà họ Lương tổn không biết bao nhiêu tiền của để bồi dưỡng được đã có mấy chục người.
Một đám người như thế, bây giờ chẳng khác nào đàn sói đói, để bọn họ đối phó với nhà họ Viễn như một lũ rắn mất đầu, đến răng nanh cùng nọc độc cũng không còn thì dễ hơn ăn cháo nữa.
Trên không trung xẹt qua một ánh chớp chiếu sáng quá nửa trời đêm, sau một tiếng cọt kẹt, cửa lớn của nhà họ Viễn mở ra trước mắt mọi người.
Từ trong cánh cửa lao ra một đồng người, gương mặt ai nấy đều nghiêm trọng đến mức muốn giết người, quanh thân thì đằng đẳng sát khí.
Dẫn đầu chính là thủ lĩnh vệ sĩ Mạnh Hùng của nhà họ Viễn, nhóm người này trên dưới có khoảng hai mươi tên, tất cả đều là cao thủ nhà họ Viễn tốn công tổn sức để đào tao.
Phía sau hơn hai mươi người này còn mấy chục người đàn ông tay cầm khảm đạo nhìn là biết lăn lộn trong giới này lâu năm.
Mấy người này là đàn em của Đao Kiệt trong thế giới ngầm ở tỉnh thành.
Thế nhưng chuyện lạ ở đây là đàn em cũng lên sàn rồi mà lúc này Đao Kiệt lại không có mặt ở biệt thự của nhà họ Viễn, nói đúng ra thì từ khi bọn Lương Mạnh Ngôn tiến công thành phố Cửu Nam chưa từng thấy sự xuất hiện của Đạo Kiệt.
Chuyện này cũng rất kỳ cục, Đao Kiệt là một trong những đại tướng của nhà họ Viễn, hiện tại đã nắm toàn bộ thế giới ngầm của thành phố Cửu Nam trong tay, trên lý thuyết thì khi bọn Lương Mạnh Ngôn đánh tới nhà, kẻ đầu tiên ra trận đáng lẽ phải là Đạo Kiệt mới đúng.
Trên thực tế thì cả đêm nay, mấy người của Bắc Giang kia đúng là bị thế giới ngầm ở tỉnh thành ngăn cản, nhưng cũng chẳng ra đâu vào đâu cả, cứ như một trò đùa vậy.
Nói đi thì phải nói lại, thực lực của mấy kẻ cản đường này rất yếu, chưa gì đã hoảng hốt, nhóm người của Bắc Giang chẳng cần tốn công cũng dẹp xong đống chướng ngại vật này.
Tất cả mọi chuyện đều hết sức bất thường, nhưng cũng có thể là do Viễn Trọng Chi và Ngụy Tuấn bị bắt khiến những người này cảm thấy ưu thế mất hết, chẳng còn tinh thần.
Bây giờ bên phía nhà họ Viễn có tổng cộng khoảng sáu mươi bảy người, bất kể là số lượng hay chất lượng cũng kém xa đám người bên Lương Mạnh Ngôn.
Cùng lúc đó ở trong đại sảnh của biệt thự nhà họ Viễn, Viễn Quân Dao nghiến răng nghiến lợi ngồi trên ghế, áp lực lần này cô ta gánh chịu hơn xa lần trước khi hai nhà Cung Lưu làm phản nhiều. “Cô chủ, cô mau chạy đi, nếu còn chần chờ không chạy thì sẽ không kịp mất.”
Gã cao thủ của nhà họ Viễn đứng bên cạnh Viễn Quân
Dao tên là Trương Thu, cũng là một trong những đại tướng mà Viễn Trọng Chi vô cùng tin tưởng. Vào lúc này sắc mặt của anh ta hết sức nghiêm trọng, giọng nói khẩn cấp như là cháy nhà.
Bây giờ nhà họ Viễn đã mất đi ưu thế, bọn Lương Mạnh Ngôn đánh đến tận cửa nhà rồi, có khác nào liên quân đánh vào Tử Cấm Thành năm xưa, chuyện nhà họ Viễn bị hủy diệt trở thành sự thực rồi.
Một khi để cho bọn Lương Mạnh Ngôn đánh vào được, chắc chắn Viện Quân Dao sẽ trở thành tù binh, nếu chuyện này thật sự xảy ra, chỉ bằng vào tính tình nóng nảy và khả năng diễn xuất của cậu cả Lương Siêu nhà họ Lương đã đủ cho Viện Quân Dao sống không bằng chết.
Nhưng mặc kệ Trương Thu khuyên lên khuyên xuống, ngọt nhạt kiểu gì thì Viên Quân Dao cũng không nghe lọt vào tai.